Vừa được mẹ ôm vào lòng, đầu Tiểu Diệp liền rúc vào n.g.ự.c mẹ, trông vô cùng thân thiết. Hình như thằng bé biết có người đang nói chuyện với mình, miệng cứ ê a không ngừng.
Khương Du Mạn đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của con, rất kiên nhẫn cùng thằng bé "ông nói gà bà nói vịt".
Kỳ thực, trước kia cô vẫn không hiểu tại sao người lớn lại có thể thao thao bất tuyệt trò chuyện với một đứa trẻ chưa biết nói. Nhưng khi có con rồi, nhìn sinh linh nhỏ bé này hoàn toàn ỷ lại vào mình, cô cảm thấy làm bất cứ điều gì cùng con cũng đều rất thú vị.
Hai mẹ con chơi với nhau một lúc lâu.
Mãi đến khi chiếc chăn bị một bàn tay kéo lên đắp lại ngay ngắn, Khương Du Mạn mới nhận ra Phó Cảnh Thần cũng đã tỉnh. Anh đang cúi đầu nhìn hai mẹ con cô không chớp mắt.
Nhớ lại tối qua anh còn thức khuya ôm con, cô rướn người tới, dịu dàng nói: "Anh có mệt không? Em bế Tiểu Diệp ra ngoài trước nhé, hôm nay thằng bé có vẻ vui vẻ lắm."
Phó Cảnh Thần lắc đầu: "Không mệt. Chúng ta đã nói hôm nay sẽ đi công xã rồi mà."
Lần trước hai người đi công xã là vì Khương Du Mạn cần kiểm tra sức khỏe, trên đường về hai người đã hẹn, mùng Một Tết sẽ đi dạo chơi một chuyến.
Khương Du Mạn : "Đi chơi lúc nào cũng được, chủ yếu là em thương anh vât vả, lo anh nghỉ ngơi không đủ."
Phó Cảnh Thần nhìn vợ mình. Thấy ánh mắt xinh đẹp của cô trong vắt, chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915247/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.