Càng gần đến ngày phân thịt, những nhà phát sầu như Diêu gia chỉ là số ít. Đa số mọi người đều chìm đắm trong niềm vui sướng.
Nhà họ Phó cũng vui vẻ vì Tiểu Diệp sắp tròn tháng.
Theo thông lệ ngày trước, cháu đích tôn nhà họ Phó đầy tháng thì chắc chắn phải mời rất nhiều người đến chúc mừng.
Nhưng với tình hình hiện tại, cả nhà chỉ có thể làm trứng gà nhuộm đỏ và bánh bao hỉ, chia cho những người đã tặng quà trước đó để họ cùng chia sẻ không khí vui mừng.
Bà Thái thấy vậy thì lẩm bẩm không ngớt: “Có cần phải làm phô trương lớn đến thế không? Tuy là cháu trai, nhưng trứng gà với bột mì đâu thể dùng phung phí như thế."
Mấy thứ này, đặt ở nhà nào cũng phải tiết kiệm mà ăn. Nhà họ Phó thì hay rồi, lấy những thứ quý báu như vậy làm đáp lễ!
Trước kia, có vài thôn dân đến tặng quà, có người chỉ tặng được có một nắm lá cải thôi đấy!
Nghĩ đến đây, bà Thái đ.á.n.h giá: “Đúng là đồ nhiều quá nên sinh tật mà!”
Chu Vân hiếm có không hùa theo lời mẹ chồng, cô ta quan tâm đến một chuyện khác: “Mẹ, ngày mai là phân thịt rồi đấy.”
“Đúng vậy.” Bà Thái vừa nghe chuyện này là đã vui vẻ, quay sang nói với cháu trai: “Chia được thịt về, bà sẽ làm bánh sủi cảo cho cháu ăn!”
Dương Thiên Tứ đang rúc trong chăn, bĩu môi: “Bà ơi, nhà mình lạnh quá, con lạnh đến răng cứ va vào nhau này.”
Trước kia, nếu nghe thấy có thịt ăn, nó chắc chắn sẽ nhảy cẫng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915237/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.