Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khương Du Mạn thấy Đại đội Thạch Niễn Tử đã thay đổi hoàn toàn bộ dạng.
Mái nhà và ngoài sân đều phủ một lớp tuyết dày. Mấy thanh niên trí thức đang dọn tuyết trong sân, thậm chí có cả cô gái đang đắp người tuyết.
Cô ngồi bên cửa sổ, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy tiếc nuối.
Tuyết đầu mùa mà được đắp người tuyết, chơi ném tuyết thì còn gì thú vị bằng? Đáng tiếc, cô đang ở cữ, không thể chạm vào những thứ này.
Nghĩ đến đó, cô nhìn ra ngoài rất lâu.
Chờ đến khi Tiểu Diệp vung tay vung chân đòi bú, cô mới vội vàng buông tấm rèm cửa sổ xuống, bế con lên cho bú.
Suốt từ đó cho đến tận giữa trưa, cô không kéo cửa sổ lên một lần nào nữa.
Đến khi ngủ trưa tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng sột soạt bên cửa sổ nên mới ngồi dậy.
Kéo rèm cửa sổ ra nhìn, cô thấy Phó Cảnh Thần và Phó Hải Đường đang đứng bên ngoài. Trên bệ cửa sổ xếp ngay ngắn mấy cái người tuyết nhỏ xinh xắn.
Thấy Khương Du Mạn kéo cửa sổ ra, Phó Hải Đường đứng bên ngoài cười tinh quái: “Chị dâu, mẹ bảo chị không thể chơi tuyết được, nên bọn em nặn mấy con người tuyết nhỏ này.”
“Thế này, chị mở cửa sổ ra là có thể thấy ngay!”
Cửa sổ không cách âm, nên Phó Hải Đường nói, Khương Du Mạn nghe rõ mồn một. Cô nhất thời vô cùng cảm động: “Trời lạnh thế này, hai người không sợ đông cứng tay sao?”
“Không sợ đâu ạ,” Phó Hải Đường giơ bàn tay đang đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915236/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.