Khương Du Mạn vừa nãy vội vàng ra ngoài, mặc áo khoác quả thật không dày, đi ra đến bên ngoài mới thấy lạnh.
Cô đi theo lối hiên hẹp về phòng, nằm lên giường đắp chăn mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Chỉ chốc lát sau, Phó Cảnh Thần đã trở về, đang cất đồ vật ở bên ngoài.
Mẹ Phó nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra từ nhà bếp: “Cuối cùng cũng về rồi. Nói ra thì cũng may mắn, vừa mới sửa xong mái nhà thì trời lại mưa.”
“Đúng vậy ạ.”
“Nhìn con ướt hết cả người rồi kìa, mau đi xách nước ấm vào tắm rửa đi, đều là vợ con đã đun sẵn cho con đấy.”
Vừa nghe nói là Khương Du Mạn đun cho mình, khóe miệng Phó Cảnh Thần lập tức cong lên.
Mẹ Phó thấy dáng vẻ anh như vậy cũng cười theo: “Còn có canh gừng nữa, vừa nãy mẹ thấy Mạn Mạn mặc quần áo mỏng, con nhớ bưng vào cho nó uống nhé.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà bếp, trong màn mưa, cuộc đối thoại dần dần không còn rõ ràng nữa.
Trong phòng, Khương Du Mạn vừa phủ thêm áo khoác, ngồi thẳng dậy thì Phó Cảnh Thần đẩy cửa bước vào.
Cơn mưa bên ngoài rõ ràng đã lớn hơn. Mái tóc ướt sũng được anh tùy ý vén lên, để lộ ra khuôn mặt sắc sảo, tuấn tú.
Vừa vào cửa, anh lập tức lau khô tay, đi đến mép giường, đưa tay vào dưới chăn sờ chân Khương Du Mạn.
“Tay anh vẫn nóng như lửa ấy!” Khương Du Mạn không nhịn được lên tiếng.
Tay anh mắc mưa rồi mà vẫn còn nóng hầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915216/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.