Chu Vân nghe phải dùng trứng gà, liền đổi giọng: “Thôi, vậy dùng rơm rạ cũng được.”
Nhà họ toàn bộ số trứng gà đều là dùng lương thực được chia mang đi đổi về, lại còn phải để dành làm canh trứng tẩm bổ cho con trai bé bỏng của cô ta. Rơm rạ thì có rất nhiều ngoài đồng, vừa không tốn tiền, lại muốn dùng sao thì dùng.
Nghĩ đến đó, Chu Vân lại vội vàng gọi chồng dậy: “Vậy ông mau đi kiếm rơm rạ về đây!”
Dương An Phúc đành phải lồm cồm bò dậy, cùng với cha mình đi vác một đống rơm về.
Họ sang nhà hàng xóm mượn cái thang, qua loa đại khái đắp rơm lên mái nhà.
Trong khi nhà họ đã làm xong, thì bên nhà họ Phó vẫn còn đang tỉ mỉ lợp từng mảnh ngói.
Chu Vân ngồi trong nhà ăn cơm, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì bĩu môi: “Làm gì mà kỹ thế? Cứ bịt kín cái lỗ lại là xong chứ gì?”
Cô ta ngước nhìn lên trần nhà mình, thấy cái lỗ hổng đã được bịt lại, thấy thế cũng được rồi.
Mặc kệ người khác có xì xào to nhỏ ra sao, bên nhà họ Phó, mấy người đàn ông vẫn khẩn trương lợp lại mái ngói.
Vì làm cẩn thận nên việc này khá tốn thời gian. Đến khi trời tối hẳn, họ mới vá xong chỗ hở nhỏ trên mái.
Lúc này, cơm nước đã được chuẩn bị xong xuôi. Mẹ Phó niềm nở mời những người đã giúp đỡ vào nhà ăn cơm.
Mọi người lần lượt đỡ thang bước xuống, Phó Cảnh Thần là người cuối cùng.
Thấy những người khác đều đã vào trong, Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915215/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.