Vợ Diêu Chấn Giang và mẹ cô liếc nhau, cả hai đều rất đồng tình. Vợ Diêu Chấn Giang còn lo lắng dặn dò: “Vậy dạo này anh cũng đừng đi sau núi nữa, đừng để đụng mặt họ.”
Diêu Chấn Giang cẩn thận đặt con gái lên giường: “Vợ yên tâm, anh biết rồi. Anh bán được nhiều tiền lần này, trong thời gian ngắn sẽ không đi nữa.”
Huống chi, chuyện Diêu Tư Manh dẫn người nhà anh cả và nhà anh hai lên sau núi đào đồ, chắc chắn sẽ không giấu được lâu.
Hắn không muốn bị bà con trong thôn gộp vào cùng nhóm với bọn họ.
Nghĩ đến đây, trên mặt Diêu Chấn Giang mang theo nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Hắn có một dự cảm, lần này chính lời tố cáo của Diêu Tư Manh giành cho nhà họ Phó sẽ hoàn toàn chặt đứt đường lui của cô ta, đem tài sản của tập thể đi bán ư ?
Chậc !
Trò hay còn ở phía trước!
Hắn lắc lắc đầu, tạm thời quẳng hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi nói đến chuyện chính: “Đúng rồi vợ, lần này anh có mang về một ít thịt heo và xương sườn cho em. Em bảo thịt lợn rừng không có nước để nấu canh mà.”
Nghe vậy, trên mặt bà Hồ nở nụ cười, cảm thấy con rể thật là chọn không sai rồi.
Vợ Diêu Chấn Giang gật đầu, rồi lại nói: “Đúng rồi, hôm nay anh nhớ cầm bao tải đi lãnh lương.”
Bằng không, dựa theo tính tình của mẹ Diêu mẫu, ai biết bà ta có lấy luôn phần lương thực của nhà họ hay không.
“Anh biết rồi.”
Mấy người nói chuyện thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-truoc-doc-ac-cua-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4915183/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.