Chương trước
Chương sau
“Mạn Mạn, phải tiết kiệm, không thể lãng phí vải dệt.”

“Sau khi anh mặc xong có thể sửa lại số đo của anh thành của em được, sẽ không lãng phí đâu.” Váy nhỏ sửa thành lớn không dễ, nếu sửa rộng thành vừa thì với Tô Hiểu Mạn không tính là vấn đề gì to tát.

“Anh Tiểu Đồ, anh mau đồng ý với Mạn Mạn đi mà.” Tô Hiểu Mạn túm cánh tay anh làm nũng, lay qua lay lại.

Tạ Minh Đồ: “...”

Tô Hiểu Mạn cười xán lạn mà kéo tay anh, ngón trỏ cào trong lòng bàn tay anh vài cái: “Anh Tiểu Đồ?”

Tạ Minh Đồ quay đầu nhìn về phía cổng lớn, miệng nói nhanh: “Mạn Mạn, ông Đoạn nghe nói em mang thai, nói muốn đưa cho con bồ câu về bồi bổ thân thể, hiện tại anh đi lấy, em ở nhà chờ anh.”

Tạ Minh Đồ đi hai ba bước tới cổng lớn, sau đó bỏ trốn mất dạng, Tô Hiểu Mạn nhìn bóng dáng bỏ chạy hốt hoảng của anh, vừa tức giận vừa buồn cười.

Chỉ là mặc cái váy mà thôi? Phản ứng lớn như vậy, xem ra anh thật sự sợ chuyện mặc váy.

Tô Hiểu Mạn mỉm cười, rồi lại vui quá hóa buồn, che miệng nôn khan vài tiếng, không nôn ra được thứ gì, nhưng lại khiến cho hốc mắt đỏ rực, rớt vài giọt nước mắt sinh lý.

Loại cảm giác muốn nôn không nôn được này thật khó chịu, cũng không biết phản ứng nôn nghén này sẽ tiếp tục bao lâu.

Sau khi hoãn lại được, Tô Hiểu Mạn đi tới cửa sân, làm cái mặt quỷ về hướng mà Tạ Minh Đồ bỏ chạy, cô vừa xoay người, lại thấy thím Trương cách vách đi tới, bà ta mang vẻ mặt tò mò nhìn cô.

Trên eo thím Trương buộc một cái tạp dề, đi tới trước mặt Tô Hiểu Mạn, bà ta chỉ hai mắt của mình, giọng điệu quan tâm nói: “Vừa rồi cô khóc à?”

“Là cãi nhau với chồng hay sao”

“Cậu ta cứ thế bỏ đi rồi?”

Tô Hiểu Mạn gật đầu, cô nghĩ vừa rồi cô và Tạ Minh Đồ cũng có thể coi như là vừa mới cãi nhau? Đấu võ mồm? Hoặc là chút nhạc đệm giữa hai vợ chồng?

Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường.

Chờ sau khi Tạ Cẩu Tử trở về thì lại tiếp tục bắt nạt anh tiếp.

Thím Trương đánh giá Tô Hiểu Mạn trước mặt, người phụ nữ xinh đẹp này rõ ràng vừa rồi mới khóc xong, hốc mắt hồng hồng y như con thỏ, mắt vẫn còn hàm chưa nước, vừa nhu vừa nhược, trông rất đáng thương.

Nói chuyện cũng mềm mại nhẹ nhàng, hoàn toàn với những người có giọng nói sang sảng khác, người phụ nữ như vậy khẳng định có tính tình ôn nhu lại thuận theo.

Bà ta nghĩ thầm nếu người đàn ông này mà tàn nhẫn lên, tâm giống như hòn đá cứng, thì em gái Tô trước mắt này, chồng của cô thế mà không thèm thương tiếc cô.

Thật đúng là tra nam

Tô Hiểu Mạn còn chưa biết hàng xóm xung quanh đang hiểu lầm mình, Tiết Đình Đình và Trần Hưng Vĩ lại vì vậy mà hoà hợp lại, trước đó hai vợ chồng nhà họ Trần luôn bị người trong viện lấy ra so sánh đối lập với vợ chồng họ Tạ,

Nói vợ chồng nhà họ Tạ người ta mới kết hôn nên ân ân ái ái tới cỡ nào, người chồng săn sóc vợ mình tới cỡ nào, cuộc sống của hai vợ chồng trôi qua rực rỡ như thế nào vân vân...

Lúc ấy Trần Hưng Vĩ nghẹn một hơi tức giận ở trong lòng, tức giận bất bình, nghĩ thần lúc mình mới kết hôn, cũng là một người chông vô cùng săn sóc, cũng có không ít những ngày tháng ngọt ngào với Đình Đình.

Chỗ nào hắn so ra kém Tạ Minh Đồ ở cách vách?

Trong lòng Tiết Đình Đình cũng nghẹn một bụng tức giận, nghe được những lời của các bà các thím các bác đó nói hai vợ chồng bọn họ phải học tập hai vợ chồng nhà họ Tạ ở bên cạnh, nói cô gái tên Tô Hiểu Mạn kia xinh đẹp, còn ôn nhu săn sóc chồng mình, cũng không làm bộ làm tịch, mà Tiết Đình Đình còn chẳng đẹp bằng Tô Hiểu Mạn, tính tình còn lớn hơn so với Tô Hiểu Mạn...

Trong lòng hai vợ chồng nhà này đều không thể chịu được, âm thầm phân cao thấp với họ, hôm nay vừa trở về đã nghe thấy người ta nói hai vợ chồng nhà họ Tạ ở cách vách cãi nhau, Tô Hiểu Mạn còn khóc rất nhiều.Không ít người cảm thán nói:

"Quả nhiên vợ chồng có ân ái tới đâu cũng có lúc cãi nhau."

"Vợ chồng tiểu Tạ ở cách vách cũng bắt đầu cãi nhau rồi kìa."

"Đàn ông trong thiên hạ đều cùng một giuộc hết, chẳng ai biết thương tiếc con gái nhà người ta cả."

"Sau khi kết hôn xong thì đàn ông nào cũng thay đổi hết.

“Em gái họ Tô kia khóc cực kỳ thảm thiết, chồng cô ấy cũng không thương xót cô ấy một chút nào cả.”

“Hai người bọn họ mới dọn tới đây được bao lâu chứ, sao đã cãi nhau rồi? Cô gái xinh đẹp như tiên thế này, nếu mà tôi cưới được cô ấy về nhà thì khẳng định là vạn sự đều theo ý cô ấy.”

“Tôi đoán là nhà họ đã ăn hết sạch thịt, bọn họ ăn nhiều ngày như vậy, hàng lưu chữ trong nhà chắc là hết sạch rồi.”



Đù loại suy đoán đủ loại màu sắc đều có, mà lúc này Tô Hiểu Mạn ở tứ hợp viện vẫn không hề hay biết hàng xóm đang nói về chuyện gì.

Hai vợ chồng Tiết Đình Đình và Trần Hưng Vĩ sau khi nghe được những lời thảo luận này, ngược lại thì trong lòng cân bằng không ít.

Xem, còn nói hai bọn họ phải học tập vợ chồng nhà họ Tạ cách vách nữa hay không, vợ chồng nhà họ Tạ này cũng cãi nhau rồi.

Nhìn cuộc sống người khác cũng không được như ý, nội tâm Tiết Đình Đình thoải mái hơn không ít, nghĩ thầm bản thân vẫn chưa tới mức khóc sướt mướt như vậy.

Sau khi kết hôn tuy rằng Tô Hiểu Mạn có hơi keo kiệt một chút, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cái gia đình nhỏ này của bọn họ, một tháng tiền lương của bọn họ là cái con số kia, đương nhiên phải ăn mặc cần kiệm, không thể có những ngày tháng tiêu sái như lúc chưa kết hôn.

Chờ tới khi Tô Hiểu Mạn trở về, hai vợ chồng nhìn nhau cười, hết thảy đều không có gì để nói, hai người bỗng dưng gắn bó kéo sơn hòa hảo lại.

“Vợ chồng nhà họ Tạ cách vách cãi nhau.”

“Lúc hai ta mới vừa kết hôn cũng như vậy.”

“Bọn thím Trương đều nói sai hết rồi, vợ chồng nhà họ Tạ phải học tập hai chúng ta, chúng ta mới là người từng trải,”

“Đúng vậy…”



Khi Tạ Minh Đồ sách theo bồ câu trở về, chủ động thu dọn nhà ở, trong lúc lơ đãng nghe thấy mình bị mắng là tra nam.

“Hai vợ chồng cãi nhau.”

“Vợ cậu ta ủy khuất, khóc sướt mướt trông thương lắm.”

“Còn tưởng cậu ta là người đàn ông săn sóc, đúng thật là không nghĩ tới mà…”



Tra nam tiểu Tạ mặt đen như đáy nồi.

Lúc mà Tô Hiểu Mạn bưng một chén hạt dẻ rang đường tới tìm anh, cô nhìn thấy Tạ Minh Đồ sắc mặt vô cùng khó coi, Tô Hiểu Mạn đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, chẳng lẽ đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ thật sự giận cô?

Cô đi tới bên cạnh Tạ Minh Đồ, bóc một cái hạt dẻ như lấy lòng mà đưa tới bên miệng anh: “Cha nó sao thế.”

Tạ Minh Đồ nhai xong hạt dẻ, vô cùng buồn bực mà nói mấy lời mình nghe được cho Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn: “...”

Mẹ nó, mấy người hàng xóm này cũng lắm chuyện thật!!

Một chút gió thổi cỏ lay đều bị bọn họ nói thành mưa rền gió dữ.

Hơn nữa có phải bọn họ đang hóng xem hai vợ chồng cô cãi nhau hay không vậy?

Cái gì mà vợ chồng ân ái không được lâu, tân hôn theo thời gian nhất định sẽ…

Cũng bởi thời đại này quá nhàm chán, không có di động chơi không có phim truyền hình để xem, tới radio cũng không có nốt, cho nên những chuyện xảy ra ở quê nhà, liền thành những chuyện tán gẫu ngày thường.

Hóa ra đồng chí Tiểu Đồ đen mặt không có tức giận vì cô, mà đang giận hàng xóm xem anh thành tra nam tiểu Tạ.

Tô Hiểu Mạn nghẹn cười ở trong lòng thầm hét một câu oan uổng thay anh, tháng sáu tuyết bay oan tiểu Tạ.

“Được rồi, đừng giận dỗi nữa, ngày mai đồng chí Tiểu Mạn sẽ giúp anh rửa sạch oan khuất, anh Tiểu Đồ nhà em là người chồng tốt nhất, Mạn Mạn muốn cái gì đều sẽ đồng ý với Mạn Mạn.”

Tạ Minh Đồ gật gật đầu, vừa muốn nói gì lại bỗng dưng nhớ chuyện xảy ra lúc nãy, đôi con ngươi đen nhánh nhìn Tô Hiểu Mạn chằm chằm, trầm mặc không nói.

Trong đôi mắt đen như mực kia tựa hồ có ý tứ nhận mệnh.

Mặc… thì mặc đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.