Tạ Minh Đồ yên lặng nhìn bà ta, nhìn cái người mà mình kêu là “Mẹ” mười mấy năm, trong lòng đều không có một chút ôn nhu nào, chỉ còn lại có xa lạ, “Từ trước nay tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tạ, chỉ có nhà họ Tạ có lỗi với tôi.”
Tôn Mai rống giận: “Mày có ý tứ gì?!”
Người bên cạnh cũng khuyên: “Tạ lão ngũ, sao cậu có thể nói chuyện với mẹ mình như vậy?”
Tạ lão đại lúc này cũng nhíu mi: “Lão ngũ!”
“Cho dù mẹ cậu có đối xử tệ bạc đối với cậu, nhưng tốt xấu cũng là mệt chết mệt sống nuôi mấy anh em nhà cậu trưởng thành……”
Tôn Mai dậm dậm chân: “Tạ Minh Đồ, lương tâm mày cho chó ăn rồi à.”
Tô Hiểu Mạn: “Có vài người trời sinh đã chẳng có lương tâm rồi.”
“Tô Hiểu Mạn, cô còn dám đổ thêm dầu vào lửa.”
Tạ lão nhị nghe thấy Tô Hiểu Mạn nói, lập tức muốn biểu hiện uy phong trước mặt mẹ mà động thủ, chẳng qua tay hắn mới vừa vươn tới, đã bị Tạ Minh Đồ bắt lấy vặn ngược, lạch cạch cái vài tiếng, cánh tay bị tháo khớp, đau tới mức mắt mũi Tạ lão nhị nhăn nhúm vào cùng nhau.
“Mày dám động thủ với anh trải mày à.” Tôn Mai tức giận đến nhảy dựng lên, “Tới đồn công an, báo công an, cần thiết báo công an, bắt cái tên vương bát đản này.”
Tạ lão đại thấy thế ra tới khuyên: “Mẹ, mẹ đừng xúc động.”
“Cứ hòa bình mà Tách ra ở riêng, như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/3531721/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.