Lúc hai mẹ con cãi nhau, mấy người bên cạnh liền tới khuyên, Tần Tú Anh cũng ra và mang theo mấy đứa trẻ con, lôi kéo khuyên Tạ lão đại, “Nhẫn nhịn chút.”
Làm một cái bé gái mồ côi, Tần Tú Anh cũng không có nhiều tự tin lắm, nhiều năm như vậy đều là nén giận mà sống.
Hiện tại chị cảm thấy chồng mình trở về rồi, chỉ cần có thể tách ra ở riêng là được.
Tôn Mai thấy chị ra tiếng, mắng chửi xối xả: “Chính là con đàn bà họ Tần này thổi gió bên tai anh có đúng hay không? Mọi người nhìn đôi vợ chồng lòng lang dạ sói này, một lòng nghĩ lấy tiền từ trong tay bà mẹ già này.”
“Cưới vợ đã quên mẹ, đúng là đứa con ngỗ nghịch, đứa con ngỗ nghịch, vừa trở về liền đòi Tách ra ở riêng, cái thằng con ngỗ nghịch này.”
……
Tô Hiểu Mạn ở một bên nghe Tôn Mai nói, ở trong lòng cười lạnh, loại người giống Tôn Mai này, am hiểu nhất là trả đũa, lật ngược phải trái, bà ta cũng mặc kệ cái gì là trái phải, bà ta làm chuyện gì đều sẽ không chột dạ, cho dù là cướp đoạt tiền lương con trai, cay nghiệt với con dâu và cháu trai cháu gái, đều có thể bị bà ta nói thành bọn họ có lỗi với bà ta.
Tạ lão đại cũng là người có bản lĩnh, cho dù anh ta không được chia ttafi sản tích cóp của mẹ, không nhận lấy 500 kia, hiện tại trong nhà liền có một ngàn ba đồng tiền.
Tôn Mai hận đến mức đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/3531720/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.