Cố Kiều nhíu mày: “Tôi không bắt cá trong sông, mấy thứ này đều là hải sản mua ở thôn bên ngoài mà.”
Bành Phương căn bản là không thèm tin lời cô nói. Bởi vì có ý kiến với Cố Kiều cho nên Bành Phương cũng chẳng thèm nếm thử tương hải sản mà cô mang qua tặng.
Thế nhưng có một lần Điền lữ trưởng uống rượu, lúc tìm đồ để nhắm rượu thì tìm ra được lọ tương kia trong tủ. Ông lập tức khen thứ này ăn rất ngon, còn hỏi Bành Phương mua được cá tươi mới như vậy ở nơi nào?
Bành Phương cảm thấy kỳ quái nên tới thử nhìn thoáng qua, phát hiện đó chính là tương hải sản mà Cố Kiều đưa tới. Sau khi bà ta nếm thử một miếng thì lập tức nhíu mày: “Không thể nào, đây tuyệt đối không phải là hải sản.”
Bành Phương đã tới nơi này mấy năm, từng ăn qua hải sản rất nhiều lần. Nhưng cho dù là bà ta tự tay làm hay là ăn ở nhà ăn thì đều có một mùi tanh không thể rửa sạch hết, sao có thể vừa mềm lại vừa thơm như thế được. Bành Phương lập tức khẳng định rằng Cố Kiều chắc chắn đã lén đi bắt cá ở dưới sông.
Thế nhưng bà ta cũng không ngu, không lập tức tới tìm Cố Kiều ngay mà còn tìm mấy quân tẩu thường xuyên giao lưu nói chuyện với mình để các cô ấy đều nếm thử xem sao. Sau khi mọi người đều khẳng định hải sản không thể nào ăn ngon được như vậy thì bà ta mới trưng ra cái danh chủ nhiệm viện người nhà quân nhân tới đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-to-doi-chieu-me-ke-trong-van-nien-dai/467019/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.