Bên ngoài, Lục Trường Phát và Lục Trường Quý nghe vậy thì gật đầu lia lịa:
"Tốt quá, bác sĩ Lâm quả là cao tay!"
Bà Lục vừa đau vừa tức, nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Sau khoảng mười phút, Lâm Uyển bắt đầu rút kim ra, nhưng cố tình lẩm bẩm đủ để bà Lục nghe thấy:
"Ai nha, mẹ vừa giãy mạnh quá, hình như có hai cây kim bị gãy trong người rồi..."
"Oa––" Bà Lục gào lên trong tuyệt vọng.
Khi Lâm Uyển rút kim xong, đám người Lục Tâm Liên, anh cả Lục lại xông vào. Anh cả Lục định đuổi Lâm Uyển đi, nhưng Lục Chính Đình giữ tay anh ta lại, siết mạnh đến mức anh cả Lục hét lên đau đớn.
"Bác sĩ đang chữa bệnh, anh đừng lộn xộn," Lục Chính Đình lạnh lùng nói, "Dù làm tổn thương bác sĩ hay mẹ, cũng đều không tốt."
Cuối cùng, Lâm Uyển thản nhiên thông báo:
"Mẹ không sao rồi. Châm cứu thêm vài ngày nữa sẽ hoàn toàn khỏe lại!"
Bà Lục hoảng sợ hét to:
"Tôi khỏe rồi! Không cần châm cứu nữa!"
Mọi người ngoài nhà chính vẫn không ngừng vỗ tay:
"Chuyện tốt! Khỏe rồi thì không cần lo nữa!"
Lâm Uyển nghiêm nghị:
"Trái tim bà cụ vẫn chưa ổn, phải châm cứu thêm vài ngày, mỗi ngày ba lượt, không thể dừng giữa chừng, nếu không sẽ nghiêm trọng hơn."
Tất cả đều khuyên nhủ bà Lục:
"Thuốc đắng giã tật, đau một chút thì có sao đâu!"
Bà Lục tức đến khóc rống: Con mẹ nó, các người không đau thì nói thế nào chẳng được. Còn tôi, khắp người toàn là lỗ kim đây này! Thấy bà Lục không c.h.ế.t mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3823007/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.