Trên đường trở về, Lâm Uyển thả dây cương, để con lừa thong thả đi theo đường mòn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đồng cỏ. Cô và Lục Chính Đình ngồi phía sau xe lừa, tay loay hoay sắp xếp những loại thảo dược thu được.
"Đống dược liệu này, em muốn tự mình phối thuốc," cô vừa nói vừa lật giở từng nhánh cây, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Tiểu Minh Quang ngồi bên, vẫn im lặng như mọi khi, nhưng đôi mắt to tròn sáng rực, ánh nhìn đầy tò mò hướng về từng động tác của cô.
Lục Chính Đình khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ôn hòa nhìn vợ. Anh phối hợp hỏi vài câu, thỉnh thoảng còn đưa ra một vài gợi ý. Lâm Uyển ngạc nhiên phát hiện, anh không chỉ nhạy bén trong việc nhận biết dược liệu mà còn có khả năng phân tích rất tốt.
"Anh có năng khiếu đấy!" Cô hào hứng nói, giọng pha chút đùa vui. "Hay là sau này hai chúng ta cùng nhau phối thuốc bán đi. Mỗi lần lãi không nhiều nhưng bán đều, chắc chắn kiếm được tiền."
Lục Chính Đình nghe vậy, mỉm cười đáp lời:
"Mở một cửa hàng dạng gia đình sao?"
Lâm Uyển bật cười, ánh mắt sáng rực nhìn anh:
"Được đấy! Em khám bệnh, còn anh ngồi tiếp khách. Còn Tiểu Minh Quang," cô cúi xuống xoa đầu cậu bé, "thằng bé làm chân chạy vặt."
Nói xong, cô cười phá lên, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên bình. Ánh nắng chói chang chiếu xuống, phản chiếu gương mặt rạng rỡ của cô trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Chính Đình.
Khoảnh khắc ấy, anh chỉ lặng lẽ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822776/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.