Nghe vậy, Lâm Uyển gật đầu, quay người vào trong. Mẹ cô đang đứng trong bếp, tay khẽ lau qua đôi mắt đỏ hoe. Hai ngày qua, quá nhiều chuyện lớn dồn dập xảy đến khiến bà cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ.
Lâm Uyển bước đến gần, nhẹ nhàng an ủi mẹ:
Mẹ đừng lo. Ở nhà chăm sóc hai anh cho tốt. Cha nhất định sẽ khỏe hơn sau khi khám chữa bệnh.
Mẹ Lâm gật đầu, đôi mắt ánh lên chút hy vọng. Bà nhìn con gái và con rể, lòng thầm mong mỏi hai đứa sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Nhìn Tiểu Minh Quang đang chơi ngoài sân, bà lại buột miệng nói:
Uyển Uyển, hay là con để Tiểu Quang ở đây đi. Biết đâu cha mẹ nó sẽ đến tìm.
Lâm Uyển lắc đầu, ánh mắt kiên quyết.
Nếu họ đến tìm thì con sẽ trả lại. Còn nếu không, con sẽ đưa thằng bé đi. Mẹ đã vất vả quá rồi, không thể chăm thêm một đứa nhỏ nữa.
Mẹ Lâm khẽ thở dài, rồi như nghĩ ra điều gì đó, bà lên tiếng gợi ý:
Vậy nếu cha mẹ nó không đến, hay là để chú ba và thím ba nuôi đi? Thím ba con vừa hỏi mẹ chuyện này.
Nghe vậy, Lâm Uyển lắc đầu cười nhẹ:
Mẹ à, sức khỏe chú thím ba vẫn tốt. Họ không cần phải nhận con của người khác về nuôi đâu.
Lâm Uyển khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Minh Quang đang ngồi yên lặng bên cạnh, đôi tay nhỏ nắm chặt một góc áo cô. Cô quay sang mẹ mình, giọng nói chậm rãi nhưng đầy kiên định:
"Hiện giờ chưa có kế hoạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822775/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.