Chu Tự Cường và cha mẹ Lâm tái mặt, vội vàng chạy tới, nghĩ rằng Lâm Uyển đã bị đánh. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ sửng sốt: Anh họ ba ôm chặt cổ tay, nhảy dựng lên, miệng kêu gào thảm thiết như dã thú bị thương.
"Aaa! Tay tôi! Tay tôi gãy rồi!" – Anh ta rú lên, mặt mũi tái mét vì đau đớn.
Đứng trước anh họ ba, Lục Chính Đình lạnh lùng hạ cây gậy trong tay xuống đất, ánh mắt sắc bén, khí thế uy nghiêm khiến không ai dám nhìn thẳng.
Anh trầm giọng, giễu cợt:
"Sính lễ nhà họ Lục chúng tôi để cưới vợ, dựa vào cái gì phải đưa cho anh? Để anh cưới vợ? Anh cũng xứng sao?"
Bả vai anh họ ba khẽ động, định lao lên lần nữa. Nhưng chỉ vừa nhúc nhích, Lục Chính Đình đã nhìn ra ý đồ. Cây gậy trong tay anh vung lên nhanh như chớp, chính xác chặn đứng bàn tay vừa đưa ra của đối phương.
Cú đánh đó không hề nương tay. Xương cổ tay anh họ ba kêu lên răng rắc, đau đến mức anh ta khuỵu xuống, không ngừng lăn lộn và gào thét.
Căn phòng vốn đang nhốn nháo bỗng chốc im ắng như tờ, bầu không khí trở nên nặng nề và đáng sợ.
Hệ thống 999 trong đầu Lâm Uyển vui vẻ reo hò:
"Tiểu Đình 666! Còn ai dám bắt nạt ký chủ của tôi nữa không? Thử xem nào!"
Lâm Uyển quay đầu lại nhìn Lục Chính Đình. Anh ngồi đó, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày ở nhà họ Lục. Khi còn ở nhà, anh luôn im lặng, lãnh đạm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-tau-tu-cua-nam-chu/3822753/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.