Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ấy lại nói: “Trần Dung Phương, về nuôi tằm, lá dâu, cô còn biết gì nữa không, có thể chia sẻ không?”
Lúc Lưu Thiêm Tài nói lời này mang theo ý cười, các đội viên bên cạnh không thiếu một ai đều đồng loạt nghiêm túc mà nhìn lại về phía Trần Dung Phương.
Trần Dung Phương có chút luống cuống, Sở Phong nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy: “Mẹ.”
Sở Phong biết, Trần Dung Phương thật ra rất tài giỏi, chỉ là cô ấy thiếu một chút dũng khí để thể hiện tài năng này.
Trần Dung Phương xốc lại tinh thần, nhìn con gái mình, cô ấy cảm thấy như có thêm đồng minh, tự tin hơn chút.
Trần Dung Phương lấy lại bình tĩnh: “Chút kĩ thuật trồng dâu nuôi tằm này của tôi cũng là do bà ngoại chỉ dạy, thật ra cũng chẳng có gì khó, nuôi tằm quan trọng nhất chính là sạch sẽ, vệ sinh, tiêu độc. Cửa phòng nuôi tằm nhất định phải mở ra để thông gió, tằm bệnh, tằm chết nhất định phải kịp thời nhặt ra ngoài, tiêu độc có thể dùng thuốc tẩy hoặc dấm đều được…”
Trần Dung Phương một bên nói, Lưu Thiêm Tài một bên gật đầu.
Trần Dung Phương nói, đại đội của đội nghề phụ cũng biết một chút, nhưng không thể so với cô ấy biết nhiều và cụ thể như vậy. Đội sản xuất số 9 trước kia chưa từng nuôi tằm, hiểu biết về lá dâu cũng chưa tường tận, vậy nên kỹ thuật của bọn họ biết quả thật không được đầy đủ và chính xác. Ví dụ như khi vệ sinh tằm, Trần Dung Phương nói đừng nói dụng cụ nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-gai-phuc-doan/4380117/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.