“Trông hai đứa nhỏ đáng yêu thật đấy, được nuôi đến trắng trắng mềm mềm.” Cuối cùng thì Liễu Thục Phượng cũng được bế cháu ngoại trai và cháu ngoại gái mà bà mong nhớ bấy lâu nay.
Bây giờ bà đã được xem như là con cháu đầy đàn.
Hoàn cảnh trong thôn bọn họ cũng càng ngày càng tốt hơn, năm trước số tiền mà mỗi nhà được chia cũng được khoảng hơn một ngàn, cuộc sống của các gia đình đã giàu có hơn trông thấy. Đội sản xuất thô Kiều Tâm cũng có tiền, năm nay còn mua không ít máy móc nông nghiệp và phân hóa học.
Trong đội có tiền nên Liễu Triệu Cường mạnh tay chi tiền ra để mua phân hóa học, đồng ruộng trong đội được bón đầy đủ phân hóa học nên sản lượng lương thực tăng vù vù, quả thực giống như là nằm mơ vậy.
“Hiểu Mạn, con chưa thấy được lúc lương thực trổ bông thôi, có vô cùng nhiều lương thực luôn. Mọi người đều vui lắm, trong tâm ngứa ngáy không nhịn nổi. Lại đợi thêm một đoạn thời gian nữa là mỗi gia đình đều được no đủ rồi, không phải sống trong những ngày tháng đói nghèo nữa. Lại chờ tới lúc thu hoạch lương thực thì tất cả đều là gạo trắng bóng đó……”
“Trước đây mẹ cũng biết nếu chăm chỉ bón phân thì chắc chắn sản lượng sẽ cao, nhưng mẹ cũng không biết là dùng loại phân bón dinh dưỡng mà quốc gia mới nghiên cứu ra thì sản lượng lại có thể cao hơn nhiều đến như vậy……”
“Đủ nước, đủ dinh dưỡng, sản lượng gì cũng đều cao lên hết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626896/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.