Tạ Minh Đồ: “……?”
“Có phải anh hai uống lộn thuốc hay không ?”
Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu: “Chắc anh ấy xem nhà chúng ta là nhà mai mối.”
Lại nói tiếp cũng thật là trùng hợp, quá trình anh cả và chị ba tìm được đối tượng đúng là bi kịch hóa, nếu là triển khai được, thì có thể viết cho bọn họ hai cuốn tiểu thuyết, cái gì trời xui đất khiến trời đất tạo nên anh em bổ xung cho nhau bọn họ đều có.
“Thật là hai đôi hoan hỉ oan gia.”
Nhớ rõ trước kia Triệu Thanh Thanh còn hỏi có thể viết chuyện xưa của cô và Tạ Minh Đồ thành tiểu thuyết hay không, hiện tại Tô Hiểu Mạn cảm thấy, chuyện xưa của anh cả và chị ba, cũng thích hợp viết thành tiểu thuyết, tình tiết này người bình thường đều tưởng tượng không ra.
Thời gian đã tới mùa hè năm 1977 rồi , Tô Hiểu Mạn mặc cho hai bé con mấy cái yếm chính tay cô may ra, hai đứa nhóc con cứ thế ngồi trên giường đất hì hì ngây ngô cười.
Bọn chúng là bảo bối trong lòng ông bà nội Khương và thầy Quan, đặc biệt làm cho người ta thích.
Đặc biệt là cô bé Dao Dao, trời sinh thích cười, ai ôm bé đều cười, còn thích dính mẹ.
Tô Hiểu Mạn phỏng đoán về sau bé sẽ là áo bông nhỏ làm ấm lòng mẹ.
ông nội Khương: “ Chị ba của Tiểu Đồ khi còn nhỏ cũng như vậy, cùng Tiểu Dao Dao của ông giống.”
Bà nội Khương: “Là rất giống cô của nó……”
Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626895/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.