Lỗ mũi còn hướng lên trời cảm khái rằng thế hệ trẻ tuổi bây giờ lứa sau không bằng lứa trước, càng ngày càng tệ.
Nghe tới đó, Tô Hiểu Mạn bật cười: “Ai bảo anh đi mua sách cũ của người ta, bị người ta coi là học sinh dốt rồi đó.”
Tạ Minh Đồ cũng là một kẻ cứng đầu, không thèm giải thích chính mình căn bản không phải học sinh học y, xoay người muốn đi, lại bị Quan Chấn Nhạc gọi lại, Quan Chấn Nhạc nói muốn dẫn anh đi học hỏi thần y.
Trên thực tế là kéo anh đi để dùng sức lao động miễn phí.
Ngoài ra, ông ta còn nói rằng mình chính là thần y.
Quan Chấn Nhạc hỏi anh rằng đã đọc qua những loại sách y nào, đang học những cái gì, sau khi hỏi xong dẫn anh đi gặp mười mấy người bệnh, quá trình đó phải chịu đủ loại khoe khoang nhục nhã, muốn cho Tạ Minh Đồ biết rằng mình chỉ là kẻ ngu dốt chỉ biết lý luận suông thôi.
….
Ban đầu Tạ Minh Đồ cũng không ngại học hỏi kẻ dưới, sau khi học xong thứ mà chính mình muốn, đang có ý định muốn đi, Quan Chấn Nhạc lại nói muốn dạy anh điều chế thuốc, vốn Tạ Minh Đồ không có hứng thú với những thứ này.
Nhưng mà Quan Chấn Nhạc nói ông có phiếu thịt cùng một số thứ khác, nhờ anh đi đào thuốc giúp.
Quá trình đó hố Tạ Minh Đồ hết sức, thế còn chưa đủ, mà còn có đủ loại châm chọc và mỉa mai.
“Tới cái này mà cậu cũng không biết?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626852/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.