Chương trước
Chương sau
Quan Chấn Nhạc: “Tổ tiên là đầu bếp, tôi không thể làm việc đó, tay nghề quá kém, trong năm mấy đó chuyển sang làm đạo sĩ, đáng tiếc là không mấy ngày thì đạo quan bị đập phá.”

“Muốn đi làm hòa thượng cũng không có biện pháp, đều bị phá vỡ, hiện tại chùa miếu đều thành đơn vị phân phòng.”

“Hiện giờ chỉ có thể dựa vào một chút y thuật cơ bản nuôi sống chính mình.”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Quan tiên sinh nghề nghiệp kiếp sống cũng thực phong phú, yếu tố quá nhiều.

“Vậy thì y thuật của ông từ đâu ra ạ?”

Quan Chấn Nhạc: “Một chút sở thích nhỏ của bản thân.”

Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ ôm n.g.ự.c vẻ mặt lạnh lùng nhìn Quan Chấn Nhạc: “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng tôi không tiễn.”

Tô Hiểu Mạn: “???!!”

Lần đầu tiên Tô Hiểu Mạn nghe Tạ Cẩu Tử nói chuyện không khách khí như vậy.

Giữa hai người rốt cuộc có ân oán gì.

Quan Chấn Nhạc râu run lên: “Cậu đối với sự phụ không khách khí như vậy sao?”

“Nếu nhận ông làm sư phụ thì về sau tất cả đồ vật của sư phụ là của cậu, đây là việc mà bao nhiêu người đều cầu không được.”

“Không nói tới sư phụ có được rất nhiều sách y học cổ, trước mắt còn có rất nhiều phiếu gạo phiếu thịt tem công nghiệp phiếu ——”

Quan Chấn Nhạc nói còn chưa nói xong, Tô Hiểu Mạn Mao một bộ dáng tự đề cử mình nói: “Quan tiên sinh, không bằng ông nhận tôi làm học sinh đi.”

Ánh mắt của Quan Chấn Nhạc và Tạ Minh Đồ không hẹn mà cùng dừng lại ở trên người Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn: “...”

“Quan tiên sinh, ngài mau suy xét xem, ngài xem tiếng thầy ban nãy tôi gọi, đã gọi rất nhiều lần rồi, ngài đừng có chiếm tiện nghi của tôi.”

Trước có người mạnh mẽ nhận học trò, còn cô thì mạnh mẽ nhận thầy.

Quan Chấn Nhạc không lưu tình chút nào mà lắc đầu, “Muốn làm học trò của tôi, nhất định phải đọc thuộc làu làu mười quyển sách y.”



“Còn phải cao hơn tôi ba tấc trở lên.”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Vậy thì ông chỉ mặt đọc tên thẳng là muốn Tạ Minh Đồ làm học trò mình đi.

Quan Chấn Nhạc vuốt ria mép, “Gương mặt cậu ta anh tuấn bất phàm giống tôi thời còn trẻ.”

Tạ Minh Đồ: “……”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Ông quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Đồ: “Cậu nghĩ cho kĩ đi, vợ cậu đang là phụ nữ có thai, cửa sinh là cửa tử, hung hiểm vô cùng, không khác gì đi dạo qua quỷ môn quan một lượt, nếu như có người thầy như tôi ở đó, tôi dám đảm bảo ba mẹ con nhà họ sẽ không bị làm sao cả.”

“Càng không nói tới cơ thể này còn cần điều dưỡng nữa, nếu không hôm nay cậu cũng sẽ không mời tôi tới nơi này.”

“Tiểu Tạ, tôi biết cậu có bản lĩnh.”

Tạ Minh Đồ: “...”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Tô Hiểu Mạn lôi kéo tay anh rồi sau đó lắc lắc đầu, nếu Tạ Minh Đồ không muốn bái ông ấy làm thầy, thì hà tất phải vì chuyện này mà có thêm một người thầy nữa, cô đã kiểm tra thân thể của mình ở bệnh viện rồi, cũng không có trở ngại gì cả.

“Được, tôi bái ông làm thầy.” Tạ Minh Đồ đồng ý.

“Được, một lời đã định, về sau cậu chính là học trò của tôi, nghĩ lễ bái thầy ở sư môn chúng ta cứ lược bỏ hết đi, tôi cũng không có nhiều thứ lễ nghi quy củ cũ kĩ phiền phức như vậy.”

Sau khi Tạ Minh Đồ làm lễ bái thầy xong, Quan Chấn Nhạc vuốt ria mép vô cùng vừa lòng mà rời đi.

Sau khi Tô Hiểu Mạn thấy ông ta đi khuất, mới kéo Tạ Minh Đồ qua, hỏi kỹ càng tỉ mỉ chuyện của anh và vị Quan tiên sinh này.

Tạ Minh Đồ dùng hai ba câu là nói rõ ràng chuyện này cho cô nghe.

Nghiệt duyên giữa anh và Quan Chấn Nhạc bắt đầu từ sau khi Tô Hiểu Mạn được chẩn đoán chính xác là mang thai, anh đọc rất nhiều sách y, lại cảm thấy vô cùng hứng thú với ngón nghề bắt mạch trong trung y, vì thế mới đi tìm một thầy trung y học hỏi một chút.

Ở giữa đường, một người qua đường đột nhiên phát bệnh, đe dọa tới tính mạng, tai Tạ Minh Đồ nghe thấy tiếng kêu cứu, đang muốn cùng với những người qua đường khác đưa người tới bệnh viện, vừa khéo lại gặp được Quan Chấn Nhạc, ông vừa ra tay đã giúp người nọ chuyển nghi thành an rồi.

Quan Chấn Nhạc thấy anh ôm trong lòng vài quyển sách y, cho rằng anh là bác sĩ trong viện, liền trào phúng anh vài câu.

Không, hẳn là nhục nhã anh một trận.

Nói rằng anh học y như cứt đổ vào đầu, gặp được người bệnh nguy cấp ở trên đường, thế mà lại không dùng phương pháp cứu giúp, suýt chút nữa khiến người nọ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cứu mạng, thật sự thẹn vì học y…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.