“Mạn Mạn, phải tiết kiệm, không thể lãng phí vải dệt.”
“Sau khi anh mặc xong có thể sửa lại số đo của anh thành của em được, sẽ không lãng phí đâu.” Váy nhỏ sửa thành lớn không dễ, nếu sửa rộng thành vừa thì với Tô Hiểu Mạn không tính là vấn đề gì to tát.
“Anh Tiểu Đồ, anh mau đồng ý với Mạn Mạn đi mà.” Tô Hiểu Mạn túm cánh tay anh làm nũng, lay qua lay lại.
Tạ Minh Đồ: “...”
Tô Hiểu Mạn cười xán lạn mà kéo tay anh, ngón trỏ cào trong lòng bàn tay anh vài cái: “Anh Tiểu Đồ?”
Tạ Minh Đồ quay đầu nhìn về phía cổng lớn, miệng nói nhanh: “Mạn Mạn, ông Đoạn nghe nói em mang thai, nói muốn đưa cho con bồ câu về bồi bổ thân thể, hiện tại anh đi lấy, em ở nhà chờ anh.”
Tạ Minh Đồ đi hai ba bước tới cổng lớn, sau đó bỏ trốn mất dạng, Tô Hiểu Mạn nhìn bóng dáng bỏ chạy hốt hoảng của anh, vừa tức giận vừa buồn cười.
Chỉ là mặc cái váy mà thôi? Phản ứng lớn như vậy, xem ra anh thật sự sợ chuyện mặc váy.
Tô Hiểu Mạn mỉm cười, rồi lại vui quá hóa buồn, che miệng nôn khan vài tiếng, không nôn ra được thứ gì, nhưng lại khiến cho hốc mắt đỏ rực, rớt vài giọt nước mắt sinh lý.
Loại cảm giác muốn nôn không nôn được này thật khó chịu, cũng không biết phản ứng nôn nghén này sẽ tiếp tục bao lâu.
Sau khi hoãn lại được, Tô Hiểu Mạn đi tới cửa sân, làm cái mặt quỷ về hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626829/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.