… Đẹp thì đẹp, nhưng vô pháp tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu.
Mấy năm nay Tạ Minh Đồ có biến hóa rất lớn, hơn nữa, lúc hồi tưởng lại quá khứ, Tô Hiểu Mạn không thể trách được mà nhớ lại bộ dáng bết bát bê tha như một con ch.ó lạc nhà của anh.
Tô Hiểu Mạn xoa xoa mặt, nhanh chóng xóa đi hình ảnh mấy đứa con gái mặt đầy râu đi.
Biến đi biến đi…
Nhưng mà tư duy của con người chính là khốn nạn như vậy đó, càng muốn mình không nghĩ tới chuyện này, thì chuyện đó sẽ càng cố tình hiện rõ lên trong đầu.
Tô Hiểu Mạn có chút hít thở không thông: “...”
Ban ngày cô nâng gương mặt tuấn mỹ kia của Tạ Minh Đồ lên quan sát mười phút, vẫn không thể mang gương mặt này hòa nhập vào hình ảnh mấy đứa con gái của mình trong tương lai, ngược lại sẽ càng nhớ rõ ràng bộ dáng của gia hỏa này hai năm trước.
Cảm giác cả thế giới đang đùa bỡn cô.
Trên thực tế khi còn nhỏ Tạ Cẩu Tử hẳn là rất đẹp, dù sao Liễu Thục Phượng và các thôn dân trong thôn cũng đã từng nhìn thấy và làm chứng, nhưng mà lực sát thương đến từ hình tượng của tên Cẩu Tử này cũng rất lớn, Tô Hiểu Mạn nhớ về quá khứ lại không nhịn được mà tưởng niệm…. Không phải, nhất định không phải do khẩu vị của cô quá kỳ quái, mà là sau một thời gian dài, loài người luôn có thói quen nhớ về quá khứ, tưởng niệm những khoảng thời gian đã mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626828/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.