Tô Hiểu Mạn đã nghe nói về tỏi ngày mồng tám tháng chạp, chẳng qua cô mới chỉ nghe nói qua chứ chưa thấy bao giờ. Thế nhưng chỗ tỏi xanh này thực sự chẳng khiến người ta muốn ăn chút nào, màu sắc vô cùng kỳ quái. Cũng không biết có phải người ta đã làm gì không, hay vốn dĩ tỏi ngày mồng tám tháng chạp đã có màu sắc này rồi nhỉ?
“Là của một cụ ông cho anh.”
Tô Hiểu Mạn cái hiểu cái không mà gật gật đầu, thì ra là do cụ ông cho.
Cô còn tưởng là của một thím nào đó cho cơ.
Tạ Minh Đồ nhìn thấy biểu tình của cô liền giải thích thêm, “Trên đường anh đẩy xe giúp ông ấy, còn giúp ông ấy dọn lại đồ đạc trong nhà nên ông ấy mới cho anh.”
“À à, em hiểu rồi.” Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm em biết anh là một nhân vật phản diện thích lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui mà, lúc nào cũng thấy anh giúp đỡ mấy ông lão và mấy bà cố nội hết, “Sao anh mua nhiều đồ thế? Còn có cả dưa muối này nữa, hửm? Còn có sữa đậu nành, chà, còn có cả đậu hũ nữa này! Miến này cũng mua ở chợ rau hả?”
“Có không ít thứ trong đây là do người khác cho. Có một thím khen anh đẹp trai, nghe anh nói đây là lần đầu tiên tới đây nên thím ấy tặng cho anh ít dưa muối và đậu tương nhà làm. Còn có một thím khác làm mai cho anh nữa.”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Hiểu Mạn không biết mình nên nói gì. Cô biết để Tạ Minh Đồ đi mua đồ ăn nhất định sẽ gặp được chuyện tốt, lại không nghĩ rằng lúc bảo anh đi mua đồ ăn thật sẽ có được một bất ngờ lớn đến như vậy.
Quá nhiều người tặng đồ cho anh luôn.
Tô Hiểu Mạn có chút lo lắng mơ hồ, “Anh Tiểu Đồ, các thím đó có hỏi về chuyện hôn nhân của anh không vậy?”
Cô sợ nếu Tạ Cẩu Tử nhà mình có vợ rồi thì người ta sẽ đòi hết đồ đã cho lại mất.
Tạ Minh Đồ: “Có hỏi chứ, anh trả lời là anh kết hôn rồi.”
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ anh Tiểu Đồ nhà mình thành thật quá đi mất, “Sau đó thì sao, thím ấy nói như thế nào?”
Tô Hiểu Mạn cười cười vỗ mặt anh, “Anh nhìn cái gi mà nhìn? Không có đâu! Tuổi nhỏ như vậy mà đã muốn làm cha rồi hả?”
Tạ Minh Đồ bắt lấy tay Tô Hiểu Mạn, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, “Anh muốn có một đứa con gái nhỏ giống Mạn Mạn cơ.”
“Nếu như là con trai thì sao?”
Tạ Minh Đồ: “…… Vậy muốn một đứa con trai giống Mạn Mạn?”
Tô Hiểu Mạn: “Nếu như bọn nhỏ không giống chúng ta thì sao?”
Chuyện di truyền này cũng không phải việc mà hai người bọn họ có thể quyết định được, có một số đứa trẻ đặc biệt sẽ di truyền thứ tốt của ba mẹ, bọn họ sẽ tiếp nhận những thứ tốt nhưng khuyết điểm lại từ chối từ ngoài cửa, đây mới là đứa bé ngoan.
Cũng có một số đứa trẻ, đều nhận tất cả những khuyết điểm trên người ba mẹ…… Đương nhiên, nếu là như vậy, cô cũng sẽ không ghét bỏ đứa trẻ đó.
Tạ Minh Đồ cúi đầu dùng mũi chạm nhẹ chóp mũi cô, “Chỉ cần là đứa trẻ mà Mạn Mạn sinh, anh đều thích.”
Tô Hiểu Mạn cười to vài tiếng, “Anh thật sự biết làm em vui.”
“Từ từ, chúng ta lại chụp thêm vài tấm.” Tô Hiểu Mạn sắp xếp lại đống cải trắng ở phía sau lưng anh, xếp thành một ngọn núi nhỏ xinh đẹp, sau đó lại trang trí thêm bằng củ cải và khoai tây, giơ tay chỉ huy Tạ Minh Đồ tạo dáng, cô lại bấm nút rắc rắc chụp hai tấm.
Tiếp theo là tạo dáng Tạ Cẩu Tử đang lái máy kéo, Tạ Cẩu Tử lái xe vận chuyển, Tạ Cẩu Tử dẫm sau xe đạp, hiện tại lại có Tạ Cẩu Tử đẩy xe ba bánh, đây đều là những trải nghiệm muôn màu muôn vẻ!
Khi cô đang chụp ảnh, cửa sân nhà bên cạnh xuất hiện mấy cái đầu, vài đứa trẻ rất nhộn nhạo nhìn hai người bọn họ, tựa như đang tò mò cặp đôi nam nữ trẻ tuổi này đang làm chuyện gì.
Mấy đứa trẻ ồn ào đã khiến cho người lớn chú ý, một bác gái mang tạp dề từ sân lớn đi ra, trong miệng còn mắng: “Vây quanh ở cổng làm gì vậy?”
Bác gái mang tạp dề vừa đi ra liền thấy hai người Tạ Minh Đồ cùng Tô Hiểu Mạn, “U, là người mới tới ở sân bên cạnh phải không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]