Mười lăm cân thịt dê, hai người bọn họ tiết kiệm một chút thì có thể ăn gần chục ngày. Tô Hiểu Mạn cắt non nửa cân thịt dê và nửa cân xương dê, rửa sạch sẽ, tẩm ướp hương liệu, rượu và gia vị rồi bỏ vào nồi đun qua một lần.
Vớt ra khỏi nồi cho ráo nước, mang đi xào cho thơm rồi lại cho vào nồi nước sôi tiếp. Cô từ từ bỏ hương diệp, thì là, cẩu kỷ và táo đỏ Hoài Sơn vào trong nồi rồi đậy nắp lại, bắt đầu nấu canh thịt dê.
Không lâu sau, hương thơm của canh thịt dê bay đầy trong không khí. Tô Hiểu Mạn ngửi được mùi hương này thì không chỉ thèm đến mức chảy nước dãi ba thước mà bụng cũng sôi cả lên, cực kỳ muốn ăn thịt.
Hương thơm này không chỉ khiến cô khó chịu mà mấy nhà bên cạnh cũng khó chịu theo, bên cạnh nhà cô là một đại viện lớn. Bây giờ tứ hợp viện chỉ có một gia đình ở rất ít, toàn là bốn, năm, thậm chí là mười mấy nhà cùng ở chung một chỗ, trở thành một đại viện lớn.
Trong đại viện bên cạnh có năm sáu hộ gia đình ở chung, ngày thường cũng ồn ào cãi nhau không ít lần. Hiện tại vẫn chưa tới giờ nấu cơm mà họ đã ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt xung quanh rồi.
“Đây là nhà ai bắt đầu nấu đồ ngon thế?”
“Nấu canh thịt dê.”
“Không phải chỗ chúng ta đâu, mùi này là của nhà bên cạnh đấy.”
……
Bên ngoài mọi người bàn tán xôn xao, Tô Hiểu Mạn rúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626811/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.