Ông lão kia tặng anh hai cục gạch vàng, nói là để cảm ơn, lúc ấy Tạ Minh Đồ còn nhỏ, năm ấy hoàn cảnh cũng chẳng có gì, giá trị của mấy thứ này còn không bằng miếng ăn, nhưng đồng dạng cũng là củ khoai lang nóng bỏng tay, anh tùy tiện tìm một chỗ trên núi chôn xuống.
“Rốt cuộc anh còn cất giấu bao nhiêu thứ bảo bối mà em không biết thế?” Tô Hiểu Mạn thật sự bội phục những chuyện tên Tạ Cẩu Tử này trải qua, đồng thời còn muốn hỏi thiếu niên thấy việc nghĩa là hăng hái làm này đến tột cùng đã cứu được bao nhiêu ông cụ.
Không chỉ có ông cụ cho gạch vàng này, năm đó cha cô cũng chịu ân của Tạ Cẩu Tử.
Nghe xong thấy hơi giống — bắt đầu từ thời thiếu niên, kì ngộ được những ông cụ râu trắng.
“Không có gì, đều cho Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ cười nhéo nhéo mặt Tô Hiểu Mạn.
“Ông ấy còn nói cho anh biết không ít đồ trong nhà chôn ở chỗ nào…. Đồ vật nhà người khác, anh cũng chưa từng đi đào.”
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Tô Hiểu Mạn ghé vào trong n.g.ự.c Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm sao người này lại là vai ác được, rõ ràng có chút tiềm chất — bắt đầu từ thời thiếu niên, gặp được nhiều ông già như thế, nếu mà tâm đen tối một chút…
Cô kích động mà lăn một vòng ở trong n.g.ự.c Tạ Minh Đồ.
Sau ngẫm lại thấy đại khái là do thời đại, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626794/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.