Là một đôi vòng tay bằng vàng, một đôi hoa tai, một chiếc vòng cổ, phía dưới còn để 3 trăm đồng tiền.
Tạ Nhã Tri giật mình tại chỗ, bà ta cầm lấy một cái vòng tay vàng, cười lại không cười ra tiếng được, “Đây là nó có ý gì? Đổi cho tôi? Nó trả lại cho tôi tiền?”
“Tôi không cần. Ngày mai đưa cho ông bà nội nó để trả lại cho Tiểu Đồ.”
“Nó cho rằng tôi bán phòng ở cho nó ư?”
Khương Lập Dân ở bên cạnh thấy, lại nói rằng: “Đừng trả, nhận lấy đi, thứ này là tự tay thằng bé đánh đấy.
Tạ Nhã Tri cầm lấy một cái vòng tay, chậm rãi vuốt ve hoa văn bên trên, những thứ này đại biểu cho trường thọ an nhàn, trong mắt bà ta mang theo tầng nước mắt mỏng: “Ông nói cái gì?”
“Hẳn là chuẩn bị cho bà nội, hôm nay cho bà, bà trả lại cũng được, vừa khéo mẹ tôi rất vui vẻ.”
“...Đây là thứ đứa bé kia tự tay làm?” Tạ Nhã Tri mở to hai mắt.
“Bà còn không biết đứa con trai út này hay sao? Không chỉ có thông minh, trí nhớ tốt, tố chất thân thể tốt, nó còn biết điêu khắc, làm cho cô con dâu kia của bà không ít những đồ khắc gỗ nhỏ xinh, cũng biết đánh đồ trang sức.”
‘Những thứ này không thích hợp đeo ra bên ngoài, chỉ thích hợp giữ lại làm kỉ niệm mà thôi.”
Tạ Nhã Tri rất là vui sướng : “Sao ông biết được đây chính là đồ tự tay thằng bé đánh…”
Những lời này của bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626793/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.