Tạ Minh Đồ bẻ tay hắn ra, kiên quyết không đi.
Tạ Minh Đồ về ký túc xá thật nhanh, kết quả nghe loa rú lên lồng lộn, tất cả nhân viên phải đi xem diễn, “Dọn ghế đi dọn ghế đi, sân khấu bên kia đã dựng xong.”
Cuối cùng khuôn mặt tuấn tú của Tạ Minh Đồ đen ngòm ngồi ở bên cạnh Thẩm Minh Nhạc, không nghĩ tới trước khi trở về thăm Mạn Mạn còn phải đi một chuyến như vật, bên cạnh đều là các loại người hưng phấn trò chuyện đợi xem tiết mục trình diễn, anh nghe vào chính là một đám ruồi bọ ong ong kêu, nhưng mà anh lại nghe được rất rõ ràng.
Tạ Minh Đồ đành phải để não trống rỗng, ngưng thần tĩnh khí, tiến vào một loại trạng thái quên mình .
“Lão Tạ lão Tạ, cậu xem, quả nhiên những cô gái đó đều đang nhìn về phía cậu.
“Đẹp trai chính là có ưu thế.”
“Đang nhìn về phía chúng ta bên này, đều đang nhìn về phía chúng ta.”
“Hẳn là cũng chú ý tới tôi chứ nhỉ?! Kỳ thật lão Thẩm tôi trông cũng không tồi!”
Thẩm Minh Nhạc phát hiện sự tồn tại của Tạ Minh Đồ quả nhiên là vũ khí sắc bén hút gái, đám gái trẻ xinh đẹp bên cạnh sân khấu, cả đám liếc nhìn về phía Tạ Minh Đồ.
“ tân binh kia đẹp trai quá đi!”
“Nơi nào? Ai nhìn thấy không?”
“Là người ở hàng kia sao? Trời ạ, đẹp trai tới như vậy !”
“Nghe nói là họ Tạ……”
Quả nhiên mấy cô gái trẻ trong đoàn văn công bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626757/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.