Ngay cả chủ nhiệm Trương cũng nói như vậy, như vậy chuyện này đã không còn có cách nào cứu vãn được, nhân vật của Vương Duyệt và Đàm San San tráo đổi với nhau, hiện giờ cô ta về tới phòng ngủ nhìn Tô Hiểu Mạn và Đàm San San không vừa mắt.
Đương nhiên là Tô Hiểu Mạn và Đàm San San không sợ cô ta.
Trong phòng ngủ trừ bỏ Trương Dĩnh ra thì hai người khác đều kín đáo phê bình Vương Duyệt: “Cô ta ỷ vào gia thế nhà mình tốt mà luôn lười biếng không nỗ lực luyện tập, vậy mà còn muốn làm vai chính.”
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
“Người có mắt đều nhìn thấy cô ta không nhảy được.”
Ngày tháng cứ dần trôi qua, cách khoảng thời gian kia cũng càng ngày càng gần, cuộc sống sinh hoạt của Tô Hiểu Mạn trôi qua cực kì đơn giản, ngày nào cũng chỉ luyện múa, cô còn quen biết một số bạn bè, cũng học chơi chút nhạc cụ, lúc được nghỉ phép thì về nhà gặp ông bà nội Khương, trôi qua cuộc sống sinh hoàn bình thản ở đoàn văn công.
Cuối cùng cũng tới ngày phải diễn.
Xe chở các cô gái trong đoàn văn công tới nơi mà cô nhớ đó.
*
Dòng nước phun ra ào ạt, Tạ Minh Đồ rửa sạch mặt, bọt nước trong suốt theo cằm anh chảy vào trong cổ áo, trên lông mi treo vài giọt nước, đôi mắt đào hoa càng trở nên đen nhánh thâm túy hơn, anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626756/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.