Tại sai ông trời lại không đưa tới cho ông một đứa cháu trai thông minh và một đứa cháu dâu xinh đẹp cơ chứ?
Lão Khương sắp được bế chắt nội tới nơi rồi, phải làm sao bây giờ?
Dương Mỹ Hạnh vừa về phòng đã thấy ông bạn già của mình thở ngắn than dài, “Ngày nào ông cũng chỉ biết thở ngắn than dài, than cái gì mà than? Nhà họ Khương bên cạnh có chuyện gì thế, lần này ông không đi xem náo nhiệt à?”
Vương Tấn An trợn trắng mắt, “Tôi đi xem náo nhiệt cái gì, lại nghe lão Khương một câu cháu dâu rồi lại một câu cháu dâu út chắc? Cả thế giới chỉ có mỗi cháu dâu nhà ông ta chắc?”
Dương Mỹ Hạnh phụt một tiếng bật cười, “Nhưng đúng thật là ông ấy có cháu dâu còn gì. Hiểu Mạn nhà ông ấy đúng là xinh đẹp ghê, mấy đứa cháu gái nhà mình kém hơn so với con bé thật. Ông nói xem đứa cháu trai kia nhà ông ấy ăn gì mà lớn lên vậy? Trông đẹp trai sáng sủa ghê.”
“Ngày đó ông có thấy thằng bé mặc quân trang không? Ông có thấy không?! Quá là đẹp trai luôn ——”
Vương Tấn An hừ thật mạnh một tiếng, chê bai: “Trông ẻo lả muốn chết, nhất định là không chịu nổi khó khăn.”
“Ông đừng có mà nói bậy, người ta lợi hại lắm đấy! Đã thông minh, có trí nhớ tốt mà thể lực cũng tốt nữa cơ. Tôi đã tận mắt nhìn thấy lão Khương huấn luyện cháu mình rồi, ông chưa thấy qua chắc?”
Càng nói thì trong lòng Vương Tấn An càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626740/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.