Đương nhiên, Mạn Mạn nghe cũng khá thân thiết.
Sau khi Tạ Minh Đồ đi, mới đầu Tô Hiểu Mạn còn hơi lo lắng rằng mình sẽ mang thai, tạm thời cô vẫn còn chưa muốn mang thai đâu. Ít nhất cũng phải chờ đến lúc tên cún xấu xa nhà cô tròn hai mươi để hai người thực sự đăng ký kết hôn đã rồi mới có em bé được.
Hai lần trước đó đều đã thực hiện đầy đủ biện pháp tránh thai, chắc hẳn là không đến mức trúng thưởng ngoài ý muốn đâu.
Ở cùng với ông bà nội, ngày nào Tô Hiểu Mạn cũng lên kế hoạch tìm vài việc để làm. Cô cùng với bà nội Khương chăm nom đất trồng rau trong viện, ban ngày còn tự may áo cưới cho mình nữa. Sau khi ông nội Khương biết cô thích may quần áo thì đã mua một cái máy may về cho cô.
Ông nội Khương còn nhắc mãi: “Cả đời này ông vẫn luôn mong muốn được mặc quần áo do chính tay bà nội cháu may, chẳng qua tay chân bà ấy quá vụng về, còn chẳng bằng tự ông ——”
Nói tới đây, ông nội Khương chợt nghẹn lại không nói tiếp.
Bà nội Khương cười đáp: “Còn chẳng bằng tự ông may phải không? Ông chưa từng mặc quần áo do tôi may nhưng tôi thì có mặc quần áo do chính tay ông làm đấy. Hiểu Mạn à, ông nội của cháu dẫm máy may giỏi lắm đấy, hồi trẻ ông ấy còn là ——” Ông nội Khương nhanh chóng chạy tới che miệng bà nội Khương lại.
Ông nội Khương cười cười một tiếng, “Hảo hán không đề cập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626739/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.