Chương trước
Chương sau
Dáng người Hứa Diễm Lan đã từng đẫy đà bây giờ lại gầy ốm đi không ít, sắc mặt tiều tụy, mặc kệ cho Tạ Diệu Tổ ầm ĩ, lúc trước cô ta ỷ vào những ngày sống ở nhà họ Tạ quá mức sung sướng, ngày thường cũng ở nhà mẹ đẻ tác oai tác quái, hiện tại nhà họ Tạ bị đổ, Tôn Mai bị bắt, nhìn thấy cô ta không khá lên được, nhà mẹ đẻ Hứa Diễm Lan liền bắt đầu coi thường cô ta và đứa con Diệu Tổ của cô ta.

Lúc trước cô ta dẫn theo Tạ Diệu Tổ về nhà mẹ đẻ, cũng do Tạ Diệu Tổ sống ở nhà họ Tạ nhiều năm như vậy, tính tình cũng đã sớm bị Tôn Mai chiều đến hư rồi, cái gì cũng phải tranh thứ tốt nhất, bá đạo không nói lý, đã vài lần tranh nhau ầm ĩ với con của anh trai Hứa Diễm Lan, Tạ Diệu Tổ đẩy con của anh trai cô ta ngã trên mặt đất đến chảy m.á.u mồm, Hứa Diễm Lan bị ăn ba cái bạt tai của chị dâu.

Hứa Diễm Lan vốn dĩ cũng muốn phát tác tính tình của mình, ai ngờ được sắc mặt của cha mẹ và anh trai đều rất khó coi, cuối cùng tuy rằng không nói rõ nhưng lại đuổi Hứa Diễm Lan và Tạ Diệu Tổ ra khỏi nhà mẹ đẻ của cô ta.

Hứa Diễm Lan dẫn theo Tạ Diệu Tổ không có nơi nào để đi, đành phải về nhà họ Tạ, lại ở trong căn phòng bị sụp của nhà họ Tạ.

Người một nhà chen chúc trong lều chịu đói chịu lạnh, anh hai Tạ cũng là một người không có tài năng gì, không kiếm được mấy xu, anh cả Tạ mỗi tháng cũng chỉ bỏ được ra một chút tiền đưa cho ông Tạ, mà anh ba Tạ thì mỗi ngày ở nhà chỉ ăn với ngủ, anh ta căn bản không đi làm gì.

Như vậy gia, Hứa Diễm Lan hoàn toàn không chịu đựng được, cô ta dự tính ném Tạ Diệu Tổ cho anh hai Tạ, sau khi ly hôn thì quay đầu tái giá.

*

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Cất đồ vật vào phòng cũ, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn đi đến nhà họ Tô, Liễu Thục Phượng vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì nhìn ngắm từ trên xuống dưới một lần, hỏi han ân cần xem sau khi bọn họ đi đến Nhà họ Khương thì xảy ra những chuyện gì.

Tô Hiểu Mạn một năm một mười kể rõ mọi chuyện cho bà ta.

Liễu Thục Phượng thở dài một hơi: “Không có nhận biết hay không, không nhận hảo, may mắn Minh Đồ nhà chúng ta còn có ông bà nội thương.”

Tạ Minh Đồ gật gật đầu: “Mẹ à, con đã có mẹ rồi cũng không cần thêm một người khác.”



“Đúng rồi.” Liễu Thục Phượng cười vui vẻ, xoay người đi trong phòng bếp pha cho bọn một ấm trà nóng, lại cầm thêm hạt dưa đậu phộng bí đao và kẹo đi ra.

“Về sau thì sao, con có tính toán gì không?”

Tô Hiểu Mạn nói chuyện Tạ Minh Đồ muốn nhập ngũ cho Liễu Thục Phượng biết, Liễu Thục Phượng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng lại ủng hộ: “Tốt, con rể mẹ chắc chắn là có tiền đồ, chỉ là sẽ khiến cho Hiểu Mạn nhà chúng ta phải chịu ấm ức rồi phải đảm đương nhiều hơn.”

“Mẹ à, mẹ yên tâm đi, về sau con sẽ ở cùng anh ấy.”

“Mẹ yên tâm? Mẹ có thể yên cái gì tâm? Con ở cùng thằng bé, vậy thì chẳng phải là không ở gần mẹ sao?” Liễu Thục Phượng ra vẻ tức giận mà bẹp bẹp miệng.

Tô Hiểu Mạn cười: “Mẹ à, mẹ cũng sắp có cháu trai cháu gái, về sau có người để cho mẹ phiền rồi.”

Lần này bọn họ trở về, Dương Anh Tử của cô có mang, giờ này sang năm, chị dâu của cô cũng đã sinh con, chỉ không biết sẽ là một đứa cháu gái hay là một đứa cháu trai thôi, Tô Hiểu Mạn cũng rất mong chờ.

Nói đến chuyện cháu trai cháu gái tương lai, quả nhiên Liễu Thục Phượng rất vui vẻ: “Mấy ngày hôm trước mới kiểm tra ra là có, còn chưa ổn định đâu, mấy ngày này mẹ bảo con bé nghỉ ngơi cho tốt đã.”

Bà ta vỗ hai cái vào m.ô.n.g con gái mình: “Còn con thì sao, khi nào mới cho cha mẹ ôm cháu ngoại đây.”

“Đứa bé mà con và Tạ Minh Đồ sinh ra chắc chắn lớn lên sẽ rất đẹp.”

Vẻ mặt Tô Hiểu Mạn dâng lên vẻ xấu hổ, ngay cả bước cuối cùng cô còn chưa làm được đây, ở đâu ra cháu ngoại chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.