Chương trước
Chương sau
Ông bà nội đưa bọn họ lên xe lửa, vừa vào chỗ ngồi, Tạ Minh Đồ nhanh chóng đem khăn quàng cùng mũ đều gỡ xuống, bọc lại trên người Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh, làm nguyên bản Tô Hiểu Mạn đã mập mạp càng trở nên thảm không nỡ nhìn.

Tô Hiểu Mạn dùng bàn tay lạnh băng đụng vào Tạ Minh Đồ, lại phát hiện trong lòng bàn tay anh ấy thấm ra mồ hôi. Tạ Cẩu Tử thân thể thật sự nóng khiến cô rất hâm mộ ghen ghét.

Cô mang nhiều như thế nào cũng không cảm thấy ấm áp, vừa lên xe lửa lại gió thổi lạnh, cái mũi cùng gương mặt của cô đều bị đông lạnh thành màu đỏ, trong gió mang theo hơi nước, lạnh băng đến tận xương.

Tô Hiểu Mạn thở ra khói, đem cửa sổ trên xe lửa đóng lại, quay đầu ôm lấy khuỷu tay người đàn ông bên cạnh, đôi tay tự nhiên mà sờ soạng túi áo của anh mượn sưởi ấm.

Tạ Minh Đồ ôm lấy đôi vai cô, anh có thể thực nhẹ nhàng mà đem Mạn Mạn ở bên cạnh ôm vào trong ngực, anh cảm thấy rất kiêu ngạo.

Khuỷu tay của anh ngày càng rắn chắc bảo vệ người trong lòng ngực.

Hai người đi thị trấn Nam Giang trước để thăm Vương Hoài Tiên, không nghĩ tới Vương Hoài Tiên cùng ông nội Khương lại là người quen cũ, Vương Hoài Tiên cũng không nghĩ tới Tạ Minh Đồ sẽ là cháu trai ruột của ông nội Khương.

“Thật là trùng hợp, tôi đã nhiều năm không gặp lão già kia rồi, hiện tại lại nhìn thấy cháu trai của hắn.”

“Tôi muốn viết một bức thư gửi qua đó.”

Sau khi tạm biệt Vương Hoài Tiên, Tô Hiểu Mạn cùng Tạ Minh Đồ trở về thôn Kiều Tâm.

Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn về tới thôn, chớp mắt một cái đã bị mọi người vây quanh lớp trong lớp ngoài, bọn họ đi ra ngoài hơn nửa tháng, đối với người dân trong thôn mà nói thì giống như là đi hơn nửa năm rồi vậy.

“Hiểu Mạn và Tạ… A, và Khương Minh Đồ đã trở lại!”

“Hai người đi qua nhà họ Khương? Khương thanh niên trí thức đi đâu rồi.”



“Tạ… cơ bắp Khương Minh Đồ phát triển không ít nhỉ?”



Tạ Minh Đồ che chở cho Tô Hiểu Mạn tránh khỏi từng vòng từng vòng người dân trong thôn đang vây quanh hóng hớt, bọn họ mồm năm miệng mười hỏi chuyện về nhà họ Khương, hỏi bọn họ sau khi trở lại Nhà họ Khương thế nào, sau này còn trở về trong thôn hay không, Tô Hiểu Mạn cũng tùy tiện mà trả lời vài câu.

Mấy ngày bọn họ đi, trong thôn cũng không có bao nhiêu chuyện xảy ra cả, chỉ có duy nhất một chuyện lớn đó là, mấy ngày hôm trước có tuyết rơi, ngôi nhà của nhà họ Tạ ở đột nhiên sập, bị tuyết đọng đè sập, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

“Ngôi nhà của nhà họ Tạ ở không phải rất rắn chắc sao? Tại sao tuyết mới rơi vài ngày mà đã sập?”

“Tôi thấy là do nhà ông ta làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.”

“Báo ứng đó! Gây tai hoạ cho con trai nhà người khác.”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

……

Ngôi nhà của nhà họ Tạ đang ở bị sập mất vài gian, hai gian phòng mà anh cả Tạ đang ở kia cũng sập theo, vừa đúng lúc bọn họ cũng đã chia nhà ra ở riêng rồi, anh cả Tạ dẫn theo Tần Tú Anh cùng mấy đứa con, tìm thêm người, sửa lại mấy gian phòng đất để lương thực trước kia mà ở tạm.

Phòng ở bị sập, nghiêm trọng nhất là mấy căn phòng của ông Tạ và anh hai Tạ, nhà phòng cũng cũng bị đổ, củi gạo mắm muối bị chôn ở phía dưới, cuối cùng là ông Tạ mất rất nhiều công sức, mới moi được vài thứ kia ra ngoài.

Số tiền mà trước kia Tôn Mai cất giấu hiện giờ đều rơi vào tay ông Tạ, ông ta nhìn mấy căn phòng bị sập kia, bên tai lại nghe thấy tiếng mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, thở dài, tìm người tới dựng tạm mấy cái lều, mọi người trong nhà miễn cưỡng ở trong lều tranh.

Đứa bé Tạ Diệu Tổ này đã từng là đứa cháu bảo bối của Tôn Mai làm sao có thể chịu được cảnh sống như thế này, ồn ào muốn đi theo mẹ đẻ Hứa Diễm Lan về nhà bà ngoại.

“Muốn đi bà ngoại cơ! Muốn đi bà ngoại cơ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.