“Ông nội của cháu bây giờ cứ như trẻ con vậy. Hôm nay nhà họ Vương bên cạnh còn mách tội ông nội của cháu với bà đấy, chọc cho ông Vương bên đó tức giận không chịu nổi……” Bà nội Khương lôi kéo Tô Hiểu Mạn ở nhà, cười cười chê bai ông nội Khương trẻ con.
Đã cùng nhau sinh sống vài chục năm rồi, hiện giờ cũng chỉ còn lại có chê bai, vô cùng chê bai.
Trong miệng bà thì chê bai thật, nhưng ý cười trên mặt lại càng ngày càng ngọt ngào.
Tô Hiểu Mạn cười nói: “Bà nội, Minh Đồ thật sự rất giống ông nội đấy ạ.”
Cô cũng không biết nên hình dung như thế nào về quan hệ giữa ông nội Khương và Tạ Minh Đồ nữa. Tóm lại là hai ông cháu này chơi cùng nhau thì quả thực chính là rắn chuột một ổ, không không, là cấu kết với nhau làm việc xấu, không không không, bọn họ chỉ là quan hệ ông cháu giản dị tự nhiên mà thôi.
“Giống, thực sự rất giống.” Bà nội Khương híp mắt nhớ lại về ông Khương hồi còn trẻ, cũng giống như ruồi bọ ong ong ong vây quanh người bà như vậy. Khi đó không thể nói mấy lời ngọt ngào, chỉ có thể liên tiếp ngây ngốc mà giúp bà làm việc.
Không giống hiện tại, trong miệng không lúc nào ngừng nghỉ, trước mặt bọn trẻ mà không lải nhải bà vài câu thì không phải là Khương Nhược Quân.
“Hiểu Mạn, cháu phải quản lý thằng bé chặt vào nhé? Bà chỉ sợ sau khi thằng bé trưởng thành thì sẽ giống như ông nội cháu ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626714/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.