Chương trước
Chương sau
Bà nội cầm chày cán bột đi ra: “Nếu mà mấy đứa dám đánh nhau, ba người cút đi luôn cho bà, hôm nay chỉ có tôi với Hiểu Mạn ăn cơm với nhau mà thôi.”

Ông nội Khương không lay chuyển được bà nội, đàn phải từ bỏ hy vọng muốn nhìn thấy hai đứa cháu trai đánh nhau, ba người chụm lại chơi cờ tướng với nhau.

Tô Hiểu Mạn cùng với bà nội Khương bận việc ở trong phòng bếp, nấu một bàn đồ ăn, phần lớn là nấu món ăn Hồ Nam, ông bà nội Khương cái gì cũng có ít nhưng chỉ có ớt là nhiều, bà nội nói: “Ông nội của con thích ăn cay lắm, không nấu cay thì sẽ không ăn, Tiểu Đồ nó có ăn cay được không?”

“Dạ được ạ.”

“Bà nội, làm canh cá hầm cải chua đi.”

“Được đó, lại làm thêm nồi thịt kho tàu, ông nội con thích ăn béo ngậy, Tiểu Đồ nó thích ăn gì thế?”

Tô Hiểu Mạn cúi đầu suy nghĩ một chút: “Cái gì anh ấy cũng thích ăn cả.”

Nghe được những câu mà bà nội gọi anh lúc ban ngày, Tiểu Đồ Tiểu Đồ, mỗi lần bà nội Khương nói một câu Tiểu Đồ, Tô Hiểu Mạn sẽ bổ xung ở trong lòng thêm một câu: Thỏ con.

Thỏ con thích ăn mọi thứ.

“Tiểu Ngạn cũng thích ăn hết, mấy đứa trẻ này đúng là dễ nuôi thật.” Bà nội Khương cười tới mức chỉ thấy răng không thấy mắt.

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, cô thấy được rồi.

“Bà nội, chúng ta làm nhiều một chút nhé.”

Bà nội Khương gật gật đầu: “Đương nhiên là phải làm nhiều một chút, ông nội mấy đứa ăn nhiều lắm đó.”

Tô Hiểu Mạn cũng gật đầu, Tạ Minh Đồ và Khương nhị ca cũng ăn không ít, năm người ăn cơm mà cứ như thể cả một đám người ăn cơm vậy.

Tô Hiểu Mạn và bà nấu một bàn đồ ăn rất lớn, khi bưng mâm và chén đũa ra bên ngoài, ba ông cháu vẫn chơi cờ tướng ở bên kia, Khương nhị ca vò đầu bứt tai, một bụng toàn bực bội.



Bởi vì bà nội Khương không cho bọn họ đánh nhau, ông nội Khương liền bảo muốn xem hai anh em bọn họ chơi cờ tướng.

Tạ Minh Đồ nói rằng bản thân không biết cách chơi cờ tướng rõ lắm, dù sao thì anh cũng chưa được chơi mấy lần, Khương Lôi Ngạn vừa nghe anh nói như vậy, nhất thời cực kì vui mừng, ở trong nhà họ Khương thì lão nhị chính là vương tử của môn cờ tướng này, không ai có thể đánh lại anh ta cả.

Ông nội Khương nói rằng không có việc gì Tiểu Đồ cháu cứ đánh đi, ông nội ở bên cạnh xem cháu đánh, ý tứ là muốn giúp đỡ anh.

Vì thế Tạ Minh Đồ và Khương nhị ca đánh ba ván, ván nào Tạ Minh Đồ cũng thắng, ông nội Khương ở bên cạnh vào vai cây gậy chọc cứt, ra chủ ý cho Tạ Minh Đồ.

Sau khi Khương nhị ca thua ba ván, dơ hai tay tạo thành chữ x trước mặt ông nội Khương, lần này rất muốn phong sát cây gậy chọc cứt kia: “Ông nội, ông đừng quấy nhiễu ở bên cạnh, để con với em trai chơi thêm ván nữa đi.”

Ông nội Khương vẫy tay: “Được được được, ông nội không nói lời nào nữa, thằng bé Tiểu Ngạn cháu là không chịu thua được, không có chút độ lượng nào cả.”

“Cháu xem đi, khẳng định lần này Tiểu Đồ lại thắng nữa.”

Quả nhiên, Tạ Minh Đồ lại thắng.

“Em trai, em không thể nhường ông anh già này thắng một lần hay sao? Chẳng phải em nói là em không biết chơi cờ tướng à, đúng là thằng nhóc lừa đảo!” Khương Lôi Ngạn cảm thấy đứa em trai trước mắt này thật sự làm tổn thương tới trái tim anh.

Tạ Minh Đồ vô cùng khiêm tốn: “... Là do ông nội dạy tốt.”

Ông nội Khương ở bên cạnh cười vô cùng vui vẻ: “Đúng vậy đúng vậy, cháu út của ông đúng là thật hiếu học.”

“Chó má, anh mày chơi cờ với ông nhiều năm như thế rồi, người chơi cờ dở như ông mà cũng có thể dạy người khác?!” Thua liên tục năm trận khiến Khương Lôi Ngạn tức giận đến nỗi hai tay chống nạnh.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Trước không nói tới phản ứng của Tạ Minh Đồ, ông nội Khương vừa nghe lời này thì nhất thời nổi giận: “Cháu mới là người chơi dở, thua là bắt đầu chơi xấu, Tiểu Đồ, mau đi đánh nhau với nó một trận!”

Bà nội Khương chộp ba người bọn họ tới làm tay sai: “Đánh cái gì mà đánh, ăn cơm, đi lấy chén đũa đi, tôi và Hiểu Mạn còn phải gói một nồi sủi cảo to nữa.”

Mấy người ngồi quây quần bên nhau ăn cơm, ông bà nội Khương đều thích bầu không khí đông vui như thế này, nên hôm nay vô cùng vui vẻ, bà nội Khương nói: “Mọi năm chỉ có thời điểm ăn tết mới có cái bầu không khí này.”

“Bọn nhỏ đều lớn cả rồi, muốn gặp mặt một lần cũng khó.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.