Nơi ở về hưu của cán bộ cũng cách đại viện không gần, nhưng cũng không xa lắm, mất nửa giờ đi đường, Khương Lôi Ngạn dẫn theo hai người Tạ Minh Đồ tới nhà mà ông bà nội Khương đang ở.
Là một căn nhà trệt có sân vườn, chu vi sân được bao bọc bởi một rào tre trúc, trước nhà có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, có chút lá rau dưa màu xanh nhú lên, dây leo leo dọc theo rào tre, có một số đã héo úa.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ gặp được ông bà nội Khương.
Ông nội Khương Nhược Quân, là một ông lão có thân hình cao lớn, thân thể đứng thẳng tắp, đã tuổi già sức yếu rồi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời có thần, là một lão tiền bối từng đi qua chiến trường năm đó; Bà nội Khương- Dương Ngọc đứng bên cạnh là một bà lão có gương mặt hiền từ, mái tóc ngắn đã xám trắng, nói chuyện vô cùng hòa ái.
Bà nội Khương vừa thấy hai đứa cháu ruột tới chơi, còn dẫn theo một đứa cháu dâu xinh đẹp, tức khắc vui vẻ ra mặt, thân mật kéo tay mấy đứa cháu vào nhà.
Cho dù là người ít nói ít cười trước mặt con cháu như Khương Nhược Quân, lúc này cũng mang theo vài phần ý cười trên khóe mắt.
“Từ nhà bên kia tới đấy à? Trực tiếp tới thăm ông bà nội luôn?”
“Ôi trời ơi, đây là đứa cháu nhỏ của tôi hả, đẹp trai như vậy, Lập Dân còn có thể sinh ra đứa con trai như vậy ư, Tiểu Đồ đúng không? Còn có Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626688/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.