Tạ Minh Đồ rầu rĩ nói: “Cảm giác c.h.ế.t đuối rất khó chịu.”
Anh vẫn còn nhớ rõ kí ức khi còn nhỏ, lúc tuổi còn nhỏ sẽ không biết bơi, anh hai Tạ đẩy anh ngã vào trong nước, anh liều mạng dãy dụa ở trong nước, mấy đứa trẻ đứng ở bên bờ lại chỉ đứng cười nhạo anh mà thôi.
“mày bò lên đi, chính mày bơi lên đi xem nào!”
“Tới bơi lội cũng không biết, con ch.ó nó còn biết cơ mà!”
…
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Những quá khứ màu xám đen đó từng cái từng cái hiện lên trước mặt, có đôi khí trí nhớ quá tốt cũng là một chuyện rất thống khổ, sắc mặt Tạ Minh Đồ trầm xuống, nhíu mày.
Một trái tim vốn c.h.ế.t lặng đang dần trở nên có sức sống, lại nhớ lại những chuyện cũ ngày trước, có thêm rất nhiều khói mù.
Đột nhiên, Tạ Minh Đồ đang đắm chìm trong hồi ức cảm nhận được mặt mình bị hôn một cái, ngây người rồi sau đó cúi đầu nhìn Tô Hiểu Mạn đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn anh.
Trong nháy mắt, mây màu vạn trượng, khói mù gì đó biến mất dạng.
“Cảm ơn anh nhé, Minh Đồ.”
“Mạn Mạn…”
Anh mới là người cần phải cảm ơn em.
…
Đám người Tô Hiểu Mạn thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời khỏi đây, bởi vì có đống tơ tằm chị Thuận cho cô, còn có vải lụa đỏ Tạ Minh Đồ mua, có cả một bộ quần áo cô làm cho Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/3626556/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.