Nếu không phải Thẩm Húc dùng sức kéo lại, nắm tay của Chu Minh Hữu đã nện trên mặt Lưu An Nam rồi.
Hai người mạnh mẽ xông vào, khiến bà Chương và Lưu Định Viễn sợ tới mức liên tục lui về phía sau.Lúc này, Lưu An Nam còn có chút khí khái đàn ông.
Anh ta đứng dậy, hỏi: “Các anh là ai?”“Giáo sư Lưu đúng là nhân vật lớn thật đấy, kết hôn sáu năm rồi, thế mà đến em trai nhà vợ mình cũng không nhận ra.” Chu Minh Hữu hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, đầy trào phúng.“Minh Hữu, Ái Dân! Hai đứa...!Là hai đứa sao?” Trong mắt Chu Minh Tô tràn đầy khiếp sợ, không dám tin tưởng.Thẩm Húc khẽ cười: “Chị Minh Tô, không phải chúng em còn có thể là ai? Sáu năm không gặp, chẳng lẽ ngay cả chúng em chị cũng không nhận ra sao?”Nhận ra! Sao lại không nhận ra được chứ! Chính vì nhận ra, mới càng không dám tin!“Chị, chị sống không tốt như thế sao không về nhà? Cũng không nói với bọn em?” Chu Minh Hữu bước đến kéo cô ấy tới chỗ mình, giọng nói mang theo năm phần đau lòng, năm phần quan tâm, hoàn toàn không có chút xa lạ hay oán trách nào.Chu Minh Tô che miệng, nước mắt rơi xuống như mưa.“Chị! Chị đừng khóc! Có em với anh Ba ở đây, không ai dám bắt nạt chị đâu! Ai dám bắt nạt chị, em sẽ đánh người đó!” Nói xong, anh ta nhìn về phía Lưu An Nam và bà Chương, ánh mắt như sói đói, giống như có thể ăn tươi nuốt sống bọn họ: “Thật sự coi nhà họ Chu chúng tôi không có ai sao?”Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/4250731/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.