Trên mặt Chu Minh Tô đầy vẻ chua xót, khóe miệng mang theo vài phần trào phúng: “Hóa ra anh cũng biết Manh Manh là con anh à? Tôi cho rằng trong lòng anh chỉ có Lưu Định Viễn mới là con anh chứ?”“Không phải thế! Minh Tô, em đừng như vậy.
Anh thừa nhận là anh có xem nhẹ Manh Manh thật, nhưng không phải anh cố ý.
Ngày nào anh cũng bận lên bận xuống, trong trường học có không ít việc, bây giờ tình hình khác với trước kia, chỗ nào cũng phải để ý nhiều hơn.
Tinh lực của anh có hạn, không quan tâm được nhiều như vậy, khó tránh khỏi sơ sót.”Chu Minh Tô cười nhạo: “Đối với Manh Manh, anh khó tránh khỏi sơ sót, sao tới lượt Lưu Định Viên, anh lại có thể thỏa đáng khắp nơi?”“Không phải Manh Manh có em sao? Còn Định Viễn lại không có mẹ, thằng bé chỉ có một người cha như anh thôi.”Lời này ra khỏi miệng, Lưu An Nam mới sửng sốt, muốn thu lại thì đã không còn kịp nữa rồi.“Minh Tô, em nghe anh giải thích đã, không phải anh có ý đó.
Anh...”“Không cần giải thích.
Không có gì hay để giải thích nữa cả.
Anh cũng cảm thấy tôi không phải người mẹ kế đáng tin, cho nên, anh mới thương Lưu Định Viễn hơn, suy nghĩ cho thằng bé nhiều hơn, đúng không?”“Anh...” Lưu An Nam không thể nào chống chế được, chỉ có thể thở dài: “Minh Tô, anh biết, hai năm trước, em thật sự cố gắng, thật sự dụng tâm muốn trở thành mẹ của Định Viễn.
Nhưng mà...!Nhưng mà từ khi có Manh Manh, tâm ư của em đều đặt trên người Manh Manh.”Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/4250730/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.