Tiếng máy kéo rất lớn, ngồi trên còn xóc nảy, đời trước đã quen ngồi siêu xe, trong lòng Thẩm Húc âm thầm ghét bỏ, nhưng hiện tại thứ đồ chơi này là thứ hiếm lạ, người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiện, cả thôn có trên hai trăm người, Thẩm Húc chạy liên tục bảy tám vòng mới khiến mọi người đã nghiền.Mọi người tan hết, tống cổ hai đứa trẻ về nhà xong, lúc này Thẩm Húc mới nói chuyện chính sự với vài vị cán bộ trong thôn.Chu Đại Hải đưa ra ý kiến: “Khi trồng vội gặt gấp, thằng ba sẽ phụ trách lái máy kéo, dựa theo quy định của công xã, những đại đội sản xuất khác mời tài xế lại máy kéo mỗi ngày đều phải trả năm mao tiền.
Thằng ba là người thôn chúng ta, thì không trả tiền nữa, tính cho cậu ấy hai mươi công điểm, mọi người thấy thế nào?”Hai mươi công điểm đổi ra mới ba mao tiền, tiết kiệm hơn so với mời tài xế bên ngoài gần một nửa, tất nhiên Lưu Kim Thủy bí thư chi bộ thôn không ý kiến.Thẩm Húc cũng rất vừa lòng, dù sao từ đời trước tới bây giờ hắn đều chưa từng xuống đất làm việc, tuy rằng có ký ức của nguyên thân, nhưng Thẩm Húc cũng không ăn nổi cái khổ này.
Có thể không cần chịu khổ, có ai lại vội vàng đâm đầu vào? Lái máy kéo nhẹ nhàng hơn nhiều so với xuống đất.“Được! Chiếc máy kéo này giao cho thằng ba, có điều tôi thấy hôm nay lái nửa ngày, có lẽ cũng sắp hết dầu rồi, từ giờ về sau tiền dầu tính cho đại đội.”Nói xong Chu Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/4250712/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.