Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lại nói bậy bạ đặt điều nữa thì cô không phải bị đánh nhẹ nhàng như thế này đâu!”
Lý Hồng Xu cau mày khi ngã xuống, nỗi đau khiến cô ta nhận ra rằng những gì mình nói vừa rồi sẽ không chỉ ảnh hưởng đến Mục Băng Oánh mà còn ảnh hưởng đến người đàn ông sau này của cô ta.
Ngay lập tức cảm thấy đuối lý và hối hận.
Cô ta nhớ rằng Mục Băng Oánh dường như còn biết điều gì khác.
Lý Hồng Xu định đứng dậy và nói chuyện với Thường Văn Đống một lần nữa, nhưng mục đích lần này không phải để đánh nhau, mà chỉ nói để về nhà nói chuyện.
Đáng tiếc sợ cái gì thì đến cái đó.
Mục Băng Oánh đi tới.
Nhiều người lớn tuổi trong làng đã nhìn Mục Băng Oánh lớn lên, cũng như những người hàng xóm và bạn học lớn lên cùng cô, đều có ấn tượng rằng cô có tính tình rất tốt và cần được chăm sóc.
Bề ngoài, Mục Băng Oánh thực sự là như vậy, cô gần như không bao giờ mất bình tĩnh.
Nhưng nội tâm của cô thật sự không phù hợp với vẻ ngoài nhu nhược, cô rất ít khi tức giận, cũng sẽ không tùy tiện nổi giận, nhưng một khi tức giận sẽ không dễ dàng buông tha.
Trước đó, Mục Băng Oánh chỉ khó chịu vì Lý Hồng Xu liên tục chạy tới phá hỏng tâm trạng của cô, cô cũng không thực sự tức giận.
Ngay cả khi cô nhìn thấy mấy lần những gì hai người họ làm chuyện gì trong rừng cây nhỏ, cô cũng không có ý định tiết lộ một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-vo-ca-my-nhan-bi-benh-trong-dai-vien/4283963/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.