“Hai đứa đào được không ít rồi, nhanh trở về đi, nếu bà nội hai đứa mắng thì chạy đến nhà bà cô.” Mặc dù cha mẹ Cố Niệm Vi từng người kết hôn, cũng trở thành bóng cao su bị đá tới đá lui, nhưng còn chưa từng bị đói bụng, sau khi đi vào thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, luôn mang theo một phần thương tiếc với người niên đại này. Đối với trẻ con càng là như thế. Không biết vì sao, cô ấy vừa nhìn thấy ba đứa nhỏ này của nhà họ Lâm đã cảm thấy rất thân thiết, không nhịn được mà đối xử tốt với bọn nhỏ, ví dụ như lúc này, nhìn hai anh em bị mưa xối đến ướt sũng, cô ấy cảm thấy rất đau lòng. Cố Niệm Vi vươn tay vào trong túi áo, trên thực tế là lấy từ trong không gian ra một nắm kẹo: “Đến đây, cho hai đứa mấy viên kẹo, nhanh về nhà thôi.” Nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng, hô hấp của Lâm Văn Bình dồn dập thêm mấy phần, nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh, chỉ là Lâm Văn An không kìm nén được, cướp lấy kẹo trong tay Cố Niệm Vi, móng tay sắc bén mang theo bùn đất xẹt qua lòng bàn tay cô ấy, đau đến mức khiến cô ấy phải cau mày. Lâm Văn Bình lập tức xin lỗi Cố Niệm Vi, giọng điệu cực kỳ áy náy, Cố Niệm Vi vẫy tay nhìn theo bọn nhỏ rời đi. Lý Vân Anh ở bên hơi ngạc nhiên: “Niệm Vi, sao cô cho bọn nhỏ nhiều kẹo vậy?” Cố Niệm Vi sửng sốt, sau đó nói: “Hả? Rất nhiều sao? Tôi thấy bọn nhỏ rất đáng thương.” Trong nháy mắt trong lòng Lý Vân Anh có chút cạn lời, cô ta cảm thấy Cố Niệm Vi có chút đối xử với anh em nhà họ Lâm quá mức hào phóng, giống như hôm nay hào phóng cho hai đứa nhỏ đồ không phải lần một lần hai.
Cô ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, kẹo là của Cố Niệm Vi, cô ấy thích cho ai thì cho người ta, cô ta không có tư cách quản, cũng không tiện nói gì. Giang Hựu Đào vẫn luôn không nói chuyện, trong điểm thanh niên trí thức, Cố Niệm Vi nổi tiếng là hào phóng, nhưng cô ấy tuyệt đối không có tâm đồng tình lan tràn đến mức một lần cho đứa nhỏ nhiều kẹo như vậy, quá khác thường. Cô cẩn thận quan sát Cố Niệm Vi, lúc Lý Vân Anh nói chuyện, Cố Niệm Vi hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lại khôi phục bình thường, dùng cách nói mê tín đời trước của cô mà nói, giống như bị quỷ mê mắt. Giang Hựu Đào nheo mắt, giống như suy tư chuyện gì đó. Lúc này hai đứa nhỏ đã đi xa, Lâm Văn An hỏi Lâm Văn Bình: “Có phải bà trẻ nói thanh niên trí thức Cố này sẽ làm mẹ kế của chúng ta không?” Lâm Văn Bình gật đầu, Lâm Văn An cho kẹo vào trong miệng ngậm, nói: “Cô ta rất hào phóng, mỗi lần nhìn thấy chúng ta đều cho đồ ăn ngon.” Trong tất cả thanh niên trí thức, Lâm Văn An thích nhất Cố Niệm Vi ra tay hào phóng. Lâm Văn Bình nhắc nhở em trai: “Lần sau em không thể giống như vừa rồi làm đau thanh niên trí thức Cố, nếu như cô ta giận, sau này không cho chúng ta ăn nữa thì phải làm sao bây giờ? Chờ sau khi cô ta và cha kết hôn, ở trước mặt cô ta, em phải biểu hiện ngoan một chút, chúng ta nịnh nọt cô ta cho tốt, như thế cô ta mới có thể giống như mẹ Cẩu Đản, đối xử với chúng ta tốt như thế.” “Mẹ Cẩu Đản ư? Chẳng phải người khác nói dì ta ở nhà Cẩu Đản làm trâu làm ngựa, giống như nha hoàn cho nhà Cẩu Đản sao?” Lâm Văn Bình kiên nhẫn giải thích với Lâm Văn An: “Kịch nam đều xướng, nha hoàn là để hầu hạ người, cô ta đến hầu hạ chúng ta không tốt sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]