“Hai đứa đào được không ít rồi, nhanh trở về đi, nếu bà nội hai đứa mắng thì chạy đến nhà bà cô.” 
Mặc dù cha mẹ Cố Niệm Vi từng người kết hôn, cũng trở thành bóng cao su bị đá tới đá lui, nhưng còn chưa từng bị đói bụng, sau khi đi vào thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, luôn mang theo một phần thương tiếc với người niên đại này. 
Đối với trẻ con càng là như thế. 
Không biết vì sao, cô ấy vừa nhìn thấy ba đứa nhỏ này của nhà họ Lâm đã cảm thấy rất thân thiết, không nhịn được mà đối xử tốt với bọn nhỏ, ví dụ như lúc này, nhìn hai anh em bị mưa xối đến ướt sũng, cô ấy cảm thấy rất đau lòng. 
Cố Niệm Vi vươn tay vào trong túi áo, trên thực tế là lấy từ trong không gian ra một nắm kẹo: “Đến đây, cho hai đứa mấy viên kẹo, nhanh về nhà thôi.” 
Nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng, hô hấp của Lâm Văn Bình dồn dập thêm mấy phần, nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh, chỉ là Lâm Văn An không kìm nén được, cướp lấy kẹo trong tay Cố Niệm Vi, móng tay sắc bén mang theo bùn đất xẹt qua lòng bàn tay cô ấy, đau đến mức khiến cô ấy phải cau mày. 
Lâm Văn Bình lập tức xin lỗi Cố Niệm Vi, giọng điệu cực kỳ áy náy, Cố Niệm Vi vẫy tay nhìn theo bọn nhỏ rời đi. 
Lý Vân Anh ở bên hơi ngạc nhiên: “Niệm Vi, sao cô cho bọn nhỏ nhiều kẹo vậy?” 
Cố Niệm Vi sửng sốt, sau đó nói: “Hả? Rất nhiều sao? Tôi thấy bọn nhỏ rất đáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tro-thanh-quan-chung-an-dua/461668/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.