“À, bà nhớ ra rồi.” Bà nội Ngô nhìn các cô gái: “Các cháu đều là những thanh niên trí thức về quê đúng không?Mạnh Bảo Bảo gật đầu: "Đúng vậy, Kiều Kiều và Bạch Nghiên đến từ làng Thạch Thủy bên cạnh.
Họ là bạn của cháu.
Hôm nay họ đến chơi với cháu!"Miêu Kiều Kiều không nói chuyện, cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ.Thoạt nhìn, những người này dường như quanh năm ở vị trí cao, đáon chừng gia cảnh cũng rất vững chắc.Trước đây, cô với anh có mấy chuyện khá lúng túng, bây giờ tốt nhất nên im lặng hết mức có thể.Khi ông nội Vương nhìn thấy Hàn Linh Chi cầm rìu đứng như một khúc gỗ ở cửa, ông không hài lòng: "Linh Chi, người ta đến gặp cháu.
Đến ngồi nói chuyện với người ta đi."“Mọi người cứ nói chuyện.” Hàn Linh Chi cầm rìu sắt, mím môi, nói: “Con vào rừng chặt thêm một ít củi”.Nói xong anh đi thẳng ra khỏi cửa, ông nội Vương thậm chí còn không kịp nói gì.Ông nội Vương thổi râu, bất mãn trừng mắt nhìn: "Aizz, đứa nhỏ này, tính tình vẫn thối như cũ!"Thấy vậy, bà nội Ngô thở dài: "Xin lỗi các cháu, trước đây nó vì chút việc nên trầm tính lại, nhưng thực ra nó rất tốt, sau một thời gian sẽ tốt hơn, các cháu đừng để ý nhé."“Vâng, cháu hiểu rồi.” Bạch Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Anh ấy rất tốt, cháu luôn biết điều đó.”Bà nội Ngô nhìn cô ấy cười hỏi: "Có thể nói cho bà biết hai cháu gặp nhau thế nào không?"“Được ạ.” Tai của Bạch Nghiên đỏ lên, mỉm cười nhớ lại: “Đó là một mùa hè cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-toi-dua-vao-khong-gian-vo-dich/582800/chuong-48.html