Miêu Kiều Kiều và Bạch Nghiên không phản ứng gì khi cô ta đi.Nhưng Mạnh Bảo Bảo lại thở dài: "Người này lòng dạ hẹp hòi quá, tại sao lại tức giận thế. 
Tôi thật sự không hiểu."Miêu Kiều Kiều vỗ vỗ vai cô ấy: "Đừng lo lắng, cô ấy luôn như thế."Ba người đi được một lúc, Bạch Nghiên nhìn thấy ba chòi tranh trước mặt, liền hỏi: "Có phải ở đó không?"Mạnh Bảo Bảo tỏ vẻ tò mò: "Đúng thế! Nhưng tôi chưa đến đây bao giờ. 
Túp lều cỏ này trông có vẻ chắc chắn. 
Trời vào mùa đông cũng sẽ không lạnh."Lối vào túp lều cỏ có một bóng người cao lớn đang chặt củi.Nghe thấy tiếng nói ở sau lưng, anh bỏ rìu sắt xuống, quay đầu lại với vẻ mặt lạnh lùng.Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, vẻ mặt anh có chút sững sờ.Sao mà cô gái béo này lại đến đây...Miêu Kiều Kiều lúc này cũng có chút bối rối.Đây ...!đây không phải là ông anh lần trước sao?!Lần đầu tiên gặp anh, cô muốn làm chuyện tốt nhưng gây hỏng chuyện của anh, nhưng may không để lọt mất con lợn rừng của anh.Lần thứ hai gặp nhau, là khi cô đang một góc xem người ta dã chiến bị anh đụng phải.Đây là lần thứ 3. 
Cô chỉ muốn nhìn người mà Bạch Nghiên thích, không ngờ lại gặp được anh nữa.Trong đầu Miêu Kiều Kiều đột nhiên nảy ra một câu: Định mệnh đến rồi, không thể ngăn cản!Khụ, dừng lại!Trong lòng ông anh này có thể còn chướng mắt cô đấy, cô hạ quyết tâm, gặp vậy là đủ rồi!Bạch Nghiên cực kì vui vẻ vì lần gặp này.Cô ấy ngại ngùng tiến lên hai bước, run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-toi-dua-vao-khong-gian-vo-dich/582799/chuong-47.html