Qua Tết là đã đến tiết Lập Xuân.
Chẳng bao lâu sau, xuân về ấm áp, hoa nở muôn nơi, cả công xã bắt đầu tràn ngập một bầu không khí căng tràn sức sống.
Hồi mùa đông, công việc ở đại đội không nhiều, những nữ đồng chí như Chu Thục Ngọc có người bệnh trong nhà liền có thể ở lại chăm sóc người lớn tuổi.
Bây giờ công việc đồng áng nhiều lên, không thể “lười biếng” được nữa, cần phải gia nhập vào đội quân bận rộn.
Còn Quách Thúy Lan, vì đã bình phục khỏe mạnh, cộng thêm đầu xuân thời tiết ấm lên không cần phải ở trong nhà cả ngày, liền gánh vác phần lớn việc vặt trong nhà.
Bà cụ thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa chẳng nhằm nhò gì.
Chuyện mỗi ngày của Trịnh Khê Khê là học, học, rồi lại học.
Người nhà không ai cho cô bé đụng tay vào bất cứ việc gì.
Vốn dĩ các bậc trưởng bối và các anh đã cưng chiều cô bé, giờ thấy cô bé chăm chỉ học hành, ai cũng nghĩ nhà mình khó khăn lắm mới có được một người đi học, phải chuyên tâm đọc sách mới được.
Trịnh Tam Hồ nhà bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ mỗi ngày đi học rồi tan trường của Trịnh Khê Khê mà sắp ghen tị đến phát khóc.
—— Không cần làm việc, cả ngày chỉ cần ngẩn người với sách vở là được.
Chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu!
Thế nhưng, mặc cho cô ta mềm nài cứng ép thế nào, mẹ cô ta cũng không đồng ý cho đi học.
Trịnh Tam Hồ đành phải chấp nhận số phận, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/5019891/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.