Trịnh Khê Khê ngồi trong lớp, luyến tiếc nhìn bóng lưng Nhạc Thanh Văn khuất dần sau cánh cửa.
Cô bé ngồi vào chỗ giáo viên đã chỉ định, cất chiếc cặp sách nhỏ vào hộc bàn. Nghĩ nghĩ thấy không đúng, cô bé lại lôi cặp ra, tìm quyển sách Ngữ văn đặt lên mặt bàn.
Thời buổi bây giờ không dễ dàng gì, chắt bóp chút tiền cho con đi học chẳng phải chuyện đơn giản.
Phần lớn các gia đình đều là khi nào có tiền dư dả thì mới cho con đến trường. Thậm chí có những nhà quá khó khăn, đành để con ở nhà, không được đi học.
Do hoàn cảnh mỗi gia đình mỗi khác, học sinh ở đây cũng đủ mọi lứa tuổi, từ bảy tám tuổi cho đến mười mấy tuổi đều có.
Trịnh Khê Khê được xem là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong lớp.
Vốn dĩ người đã nhỏ con, giờ ngồi giữa một đám bạn lớn tuổi hơn, trông cô bé lại càng nhỏ bé hơn nữa.
Tình cảnh này khiến cô bé có hơi căng thẳng.
Trịnh Khê Khê ngồi thẳng đơ, toàn thân cứng ngắc, mắt cũng chẳng biết nên nhìn đi đâu.
Cô giáo dạy Ngữ văn tên là Hà Lệnh Mỹ, người như tên, trông rất thanh tú, xinh đẹp.
Tính cô cũng rất tốt, dịu dàng, ôn hòa.
Thấy cô bé có vẻ căng thẳng, cô bèn đề nghị cả lớp: “Chúng ta hát một bài tặng bạn học mới được không nào?”
“Được ạ!” Cả lớp đồng thanh đáp.
Bọn trẻ cất cao tiếng hát bài hát mới học. Vì chưa thuộc lắm nên hát còn vấp váp, nhưng lại vô cùng nhiệt tình.
Trong tiếng hát ấy, Trịnh Khê Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/5019890/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.