Lần đầu tiên Trịnh Khê Khê thấy xe đạp là ở chỗ Lưu gia bên cạnh.
Nhà Lưu Phú Quý có một chiếc xe, đạp lên chạy vù vù rất nhanh.
Nhị ca Trịnh Nhị Hải thấy thì ngưỡng mộ không thôi, cứ lằng nhằng đòi mượn đi thử.
Nhưng không được.
Xe đạp của Lưu gia được coi như bảo bối, không cho người ngoài mượn.
Tuy nhiên, vì nhà họ thỉnh thoảng lại bấm chuông xe nên giờ đây Trịnh Khê Khê lại có thể phân biệt được tiếng xe đạp đang đến.
Cô bé xách chiếc giỏ nhỏ chạy đến bên cạnh Nhạc Thanh Văn, tò mò quan sát chiếc xe mới của cậu.
Đẹp hơn cả chiếc xe của Lưu gia.
Mặc dù đều là loại có thanh ngang lớn không khác biệt nhiều, nhưng Trịnh Khê Khê cảm thấy, xe của Nhạc Thanh Văn chắc chắn tốt hơn xe của Lưu gia.
"Sao nào? Tuyệt chứ." Nhạc Thanh Văn mỉm cười treo chiếc giỏ nhỏ của cô bé lên ghi đông xe: "Đi thôi! Anh đưa em đi dạo một vòng!"
Xe có thanh ngang. Cậu bế Trịnh Khê Khê đặt ngồi lên thanh ngang, như vậy khi cậu đạp xe, cô bé sẽ ngồi ngay giữa hai cánh tay cậu, rất an toàn.
Tuy Nhạc Thanh Văn chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng cậu rất cao và chân lại dài. Không cần tốn sức, chỉ cần sải bước dài là đã ngồi lên xe. Hai chân vừa dùng lực, chiếc xe liền vút đi nhanh chóng.
Mặc dù Trịnh Khê Khê đã thấy xe đạp trước đó, nhưng chưa từng ngồi lên.
Đây là lần đầu tiên cô bé ngồi xe đạp.
Phải nói là, ngồi thứ này hơi đáng sợ, hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4802329/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.