Nhạc Thanh Văn tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện, mụn nước trên bàn tay phải đã xẹp đi hơn nửa, và cơ bản là không còn đau nữa.
Cậu đờ đẫn nhìn hai bàn tay.
Được nuông chiều từ nhỏ, lại học nhạc cụ, đôi tay cậu từ trước đến nay luôn trắng trẻo, thon dài, sạch sẽ.
Sau khi đến công xã Kim Tỉnh, cho đến hôm qua, vì hăng hái làm việc nhưng không biết cách dùng lực, tay phải cậu bị phồng rộp rất nhiều mụn nước. Cứ chạm vào là đau rát.
Nhưng bây giờ, bàn tay phải vốn có nhiều mụn nước hơn, về cơ bản đã lành.
Còn bàn tay trái, vốn ít mụn nước hơn, lại vẫn như cũ.
Lẽ nào là do hôm qua bị cô bé kia chạm vào, tay phải liền hồi phục nhanh chóng ư? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nhạc Thanh Văn không khỏi bật cười, cảm thấy ý nghĩ của mình thật kỳ lạ.
Cậu đã đến công xã Kim Tỉnh được hơn nửa tháng.
Anh trai cậu, Nhạc Thanh Vũ, mang theo đầy nhiệt huyết về nông thôn, mỗi ngày đều hăng hái đi làm. Nhưng cậu mới mười tuổi, không thể làm những việc nặng, mỗi ngày chỉ có thể giúp các cô, các bác làm những công việc đơn giản, thật sự muốn làm người ta c.h.ế.t vì buồn chán.
Vốn dĩ cậu là một học sinh, không nên về nông thôn.
Nhưng trong nhà, anh trai là người thân thiết với cậu nhất.
Mẹ cậu qua đời nhiều năm trước, hai anh em còn nhỏ, cha cậu quá bận rộn thường xuyên không có nhà, nên thuê một bảo mẫu chăm sóc họ.
Ban đầu, bảo mẫu rất tốt, chăm sóc rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4802328/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.