An Nhiên cầm mền và áo bông lên, đi vào trong nhà, nói là nhà, nhưng cái gì cũng không có, có một vài chỗ còn bị lọt gió, trẻ con chen chúc nhau trên giường, nhút nhát nhìn An Nhiên. Không dám nói chuyện.
Ngược lại là, chị dâu và bà cụ trên giường cùng với An Nhiên nói chuyện. Bà cụ hiền từ nhìn An Nhiên nói: “Mấy lần lúc trước đều là cô gái là cháu đúng chứ, chúng ta đều rất cảm ơn cháu, đồ của cháu cho chúng ta, đều là cứu mạng đó. Nếu không thì những ngày này…”
An Nhiên lắc đầu nói: “Bóng tối rồi sẽ qua đi. Phải bảo trọng thân thể mới là quan trọng nhất.”
Mấy người lại nói chuyện thêm một hồi, nhìn bốn người già kể về chuyện xưa, vẻ mặt bi thương, An Nhiên có chút bất lực.
Lại trò chuyện thêm một hồi, An Nhiên phải chào tạm biệt rồi. Hai đứa trẻ kéo tay áo của An Nhiên, đáng yêu nhìn cô, khiến trong lòng An Nhiên chua chát.
Ngồi xổm xuống nói với hai đứa trẻ: “Chị phải đi rồi, lần sau chị tới thăm mọi người, chị đem cho các em truyện tranh được không, còn có kẹo sữa thỏ trắng.”
Hai đứa trẻ nhìn nhìn An Nhiên, liền buông tay ra.
Sau khi An Nhiên đi, mấy người đưa mắt nhìn theo tiễn cô, An Nhiên quay đầu nhìn về phía họ, bảo bọn họ nhanh đi về đi.
An Nhiên cảm thấy bản thân có nhiều sức lực hơn, cần phải giúp đỡ những người này nhiều hơn. Xem như làm việc tốt, tích phúc cho bản thân.
Tuyết rơi rồi, An Nhiên chưa từng thấy qua trận tuyết nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435236/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.