Tạ Dực lập tức chuyển hỏa lực, nhảy tưng tưng.
Nước mắt Trừng Tử lại nén vào, vẻ mặt tủi thân, miệng bĩu ra, như một con vịt bị xì hơi.
“Mẹ cũng ăn rồi, sô-cô-la là bố con mang về.
Thôi không khóc nữa, ngày mai mẹ dẫn con đi nhà ‘Lồng Đèn Đỏ’ ăn sườn xào chua ngọt! Đi không?”
Lâm Tiếu Đồng ngồi xổm xuống, ôm con gái vào lòng, nhận lấy tờ giấy Tạ Dực đưa, lau mặt cho Trừng Tử, dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành.
“Thật hả?”
“Đương nhiên.”
Trừng Tử hít hít mũi, không khóc nữa.
“Dạ được, vậy số sô-cô-la còn lại thì sao?
Em Quốc Khánh chưa được nếm thử, ngày mai cháu ăn sườn xào chua ngọt về sẽ cho em ấy.”
Trừng Tử một mình tự nói tự nghe, Thường Quốc Khánh còn chưa hay biết một “chuyện tốt” như vậy sắp giáng xuống đầu mình.
“Mọi người ăn cơm đi, ồ, đúng rồi, ngày mai Tạ Dực được nghỉ đúng không?
Nhà Tam Đại gia con muốn mở tiệm tạp hóa, ngày mai dậy sớm ra sân trước giúp một tay nhé.”
Cao Tú Lan nhớ ra chuyện này, liền giao nhiệm vụ cho đứa con trai cưng.
Tạ Dực đang vùi đầu ăn cơm, đợi nuốt hết miếng thịt trong miệng mới hỏi:
“Sao tự dưng Tam Đại gia lại nghĩ đến chuyện này ạ?”
Tạ Đại Cước đáp một tiếng: “Thím A Phân con nhắc đấy, Tam Đại gia ngẫm nghĩ thấy cũng phải, thế là đồng ý luôn.”
Mấy năm nay Tam Đại gia vẫn còn chút tiền tiết kiệm, nhưng cũng không nhiều.
Hồi Tam Đại mợ còn sống, hơn nửa tiền lương đều dành mua thuốc.
Mấy chục năm nay cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4678951/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.