Vương Tú Anh chỉ cảm thấy tâm trạng mệt mỏi, “Trong mấy ngày này, về tình huống của Tiểu Dương thì con cũng thấy rồi. Có muốn hỏi mẹ cái gì hay không?”
Lâm Tiểu Nguyệt nhấp môi ra vẻ tự hỏi, theo sau nói: “Mẹ à, có đôi khi đầu óc của Tiểu Dương rất linh thanh.”
Vương Tú Anh cúi đầu nói nhỏ, “Đúng vậy. Có khi rất là linh thanh, có đôi khi lại ngốc. Tình huống này của nó, trong nhà chỉ có mẹ cùng ba nó biết, hiện tại lại nhiều thêm một người là con. Con cũng đừng sợ nó, nó sẽ không thương tổn con đâu.”
“Con không sợ anh ấy.”
Lâm Tiểu Nguyệt lắc đầu, “Con chỉ cảm thấy, tình huống của anh ấy không phải rất kém, có lẽ có thể khôi phục được thì sao?”
Vương Tú Anh lắc đầu cười khổ, “Khôi phục là không có khả năng. Khi còn nhỏ, mẹ đã trộm dẫn nó đi tìm đại sư. Đại sư nói, trong thân thể của nó có chứa vài thứ tà ma, người không có đạo hạnh cao thì sẽ không thể xua đuổi chúng đi được. Yêu cầu phải có rất nhiều tiền, yêu cầu đại sư có đạo hạnh cực cao. Ai……”
Lâm Tiểu Nguyệt nghe xong thì mày đẹp chau mày thành đoàn…
Từ đâu ra kẻ lừa đảo này vậy?
Khi tác giả viết quyển sách này, hình tượng chính là bệnh tâm thần phân liệt!
Nói huyền học như vậy…… Phỏng chừng lừa không ít tiền đi?
Tính tính…
Mà tư tưởng của người niên đại này cũng cứ như vậy, tuy rằng tôn sùng chủ nghĩa duy vật, nhưng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-song-cung-vai-ac-ba-nhan-cach/2574740/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.