Có quyền coi anh là một đứa bé đúng không, dù sao lúc đi ở trên đường cũng phải nắm một chút, Lâm Tiểu Nguyệt cũng không cảm thấy xấu hổ.
Cứ đi cứ đi, Nhan Dương bỗng nhiên thốt lên một câu, “Vợ, hóa ra…. Em thật tốt.”
Nửa câu sau, Lâm Tiểu Nguyệt rất hưởng thụ.
Xưng hô ở nửa câu trước.
Lâm Tiểu Nguyệt nổi da gà run run, “Anh gọi em là vợ sao?”
Nhan Dương: “Ừ…”
Lâm Tiểu Nguyệt: “Vậy sau này anh có nghe lời em nói không?”
Nhan Dương khó hiểu: “Anh phải nghe lời em nói sao?”
Lâm Tiểu Nguyệt gật đầu một cách nghiêm túc: “Em là vợ của anh, anh phải nghe lời vợ nói, vợ mới có thể đối xử tốt với anh được. Nếu anh không nghe lời, thì em sẽ không đối xử tốt với anh.”
Tức khắc Nhan Dương cảm thấy hơi hoảng sợ, “Được rồi…. Vậy anh sẽ nghe lời em nói.”
Ngoài dự đoán Nhan Dương ngốc rất dễ dỗ…
So với Nhan Dương hậm hực tối qua, đã nghe lời hơn nhiều!
Lâm Tiểu Nguyệt lại nghĩ: Đây có được tính là hoàn thành xong bước đầu thu phục vai ác hay không?
………
Hai người vừa mới về đến nhà, Vương Tú Anh lập tức gọi Nhan Dương vào trong phòng bếp, Lâm Tiểu Nguyệt cũng đi theo ở phía sau.
Hôm nay gà mái già trong nhà đẻ rất nhiều trứng, Vương Tú Anh lén chưng chén canh trứng, nhân lúc mấy người khác còn chưa về, nhanh chóng bảo Nhan Dương ăn hết.
“Ăn nhanh lên, ăn xong cứ coi như chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-song-cung-vai-ac-ba-nhan-cach/2574705/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.